Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 149: Gã rất căng thẳng (1)

"Anh đơn binh, đã nhận được thông báo, sự cố nguồn ô nhiễm khắp nơi ở thành phố vệ tinh 2 đều đã được khống chế, trong quá trình loại bỏ sơ bộ, không có phát hiện uy hiếp tiềm ẩn lần nữa, bây giờ các anh có thể đi về nghỉ ngơi trước, có vấn đề gì tôi sẽ thông báo cho anh nhé."

Khoảng chừng một tiếng sau, Hàn Băng gọi cho Lục Tân một cú điện thoại.

Lúc này, những người sống sót ở dưới bức tường phía Nam, dưới sự dẫn dắt của tiểu tổ chi viện đã rời khỏi mảnh đất hoang đó, đồng thời đi đến một khu cách ly tạm thời ở bên cạnh để tiếp nhận trị liệu và quan sát. Mà những thi thể dưới tường cao này, cũng đã được cách ly tạm thời bằng một lều vải màu đen có tính phong bế tính vô cùng tốt, càng ngày càng nhiều thành viên tiểu tổ chi viện chạy đến, vận chuyển các loại vật tư.

Lục Tân chú ý, một loạt mười mấy chiếc xe tải đã đến bên cạnh hiện trường.

Còn có một chiếc xe, từ bên trên khiêng xuống chính là từng chồng từng chồng túi bằng sợi thuỷ tinh màu đen dày.

Đó là túi thi thể.

"Đi thôi người anh em, đi nghỉ trước một lát!"

Chắc hẳn là Bích Hổ cũng đã nhận được thông báo, sau khi giúp đỡ tiểu đội chi viện xử lý một số việc liền đến trước mặt Lục Tân.

Cách đó không xa, đã có một chiếc xe Jeep đổ ven đường.

Lục Tân gật đầu một cái, nói với Hàn Băng trong điện thoại vệ tinh: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô!"

Giọng nói của Hàn Băng ngừng một chút, nói khẽ: "Anh đơn binh, hẳn là tôi phải thay thành phố Thanh Cảng cảm ơn anh."

"Là anh bảo vệ những người bình thường như chúng tôi đây."

"Nếu như không phải anh, chuyện lần này, thật sự không biết sẽ đến trình độ nào nữa..."

Lục Tân nói khẽ: "Không có cô giúp tôi, tôi cũng không làm được những chuyện này."

"Không có, không có..."

Hàn Băng vội nói: "Tôi chỉ có thể giúp đỡ được chút chuyện nhỏ, anh đơn binh mới thật sự lợi hại..."

"Cô cũng rất lợi hại..."

"Không không không, tôi cảm thấy mình quá ngốc, không thể nào giúp đỡ anh đơn binh nhiều hơn..."

Bích Hổ ở bên cạnh nghe thấy thì có chút sững sờ, gã tựa vào bên cạnh xe Jeep vừa hút xong một điếu thuốc, nhìn thấy cuối cùng Lục Tân cũng đã cúp điện thoại.

Ánh mắt gã nhìn Lục Tân có chút cổ quái: "Mỗi lần, các người đều nói chuyện như thế sao?"

Lục Tân hiếu kỳ nói: "Đương nhiên, có gì không đúng sao?"

"Đương nhiên rồi."

Bích Hổ nói: "Anh thấy tôi với Linda, lúc nói chuyện thân mật biết bao nhiêu, đây mới chính là người một nhà đó!"

Lục Tân cẩn thận nhớ lại một chút, nghĩ thầm thứ được gọi là thân mật?

"Anh trò chuyện như vậy là không được rồi!"

Bích Hổ ra vẻ người từng trải, cảm khái nói: "Cứ luôn khách sáo như vậy, bao giờ mới có thể trở thành người một nhà với cô ấy đây?"

Lục Tân run lên: "Vì sao phải trở thành người một nhà với cô ấy?"

"Hả..."

Bích Hổ nhìn chằm chằm Lục Tân một chút, trả lời: "Vấn đề này ít nhất qua nửa năm nữa thì tôi mới có thể hàn huyên kỹ càng với anh được."

Hai người vừa nói rồi đều ngồi lên xe Jeep, bắt đầu lái về phía sở cảnh vệ.

Lục Tân còn nghĩ, có chuyện gì mà còn phải cần nửa năm sau mới có thể nói kỹ với mình, tự bản thân Bích Hổ cũng đã nhịn không được, lập tức trở nên vui vẻ, lén lén lút lút nói với Lục Tân: "Có điều, người anh em này, tôi có thể nói sớm với anh, tôi giúp anh thăm dò được lai lịch của thư ký nhỏ trong đường dây đặc biệt kia của anh, dáng vẻ đặc biệt đẹp đó nha, là một đóa hoa của tiểu tổ phân tích tin tức đấy..."

Lục Tân phản ứng một chút, mới ý thức được gã đang nhắc đến Hàn Băng, anh nói: "Cô ấy không phải thư kí của tôi, không chừng cấp bậc còn cao hơn tôi nữa."

Sau đó lại vô ý thức hỏi: "Sao cậu nghe ngóng được thế?"

"Hỏi được từ chỗ Linda đó!"

Bích Hổ nói: "Linda che giấu chuyện của mình vô cùng kín đáo, nhưng nói đến chuyện người khác thì vẫn rất hào phóng đó nha."

Lục Tân nghĩ thầm, Linda đã nói ra chuyện con mình bao nhiêu tuổi cho anh biết rồi, cũng không tính là giấu rất kín đáo đâu...

Trái lại, Bích Hổ ở bên cạnh có vẻ hơi hưng phấn.

Gã cười hi hi, lại nói: "Tôi giúp anh, có phải anh cũng nên giúp tôi một chuyện không?"

Lục Tân nói: "Chuyện gì?"

Bích Hổ nói: "Giúp tôi nghe ngóng tin tức của Linda ở chỗ của Tiểu Hàn Băng đi, ví dụ như vấn đề tôi quan tâm nhất..."

Lục Tân hiểu rõ, trả lời: "Cô ấy có con hay không à?"

"Không!"

Bích Hổ lắc đầu nói: "Chuyện tôi quan tâm hơn là có phải cô ấy thật sự nặng ba trăm ký hay không..."

Lục Tân trầm mặc một chút, mới trả lời: "Được. Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Bạn cần đăng nhập để bình luận