Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 913: Có lẽ tôi xảy ra vấn đề (1)

Giọng nói bình tĩnh, tự nhiên, thậm chí có chút nhẹ nhàng.

Nhưng cô giáo Tiểu Lộc hoảng sợ đến mức không thở nổi, các đốt ngón tay trắng bệch vì nắm chặt cánh tay của Lục Tân.

Một nỗi hoảng sợ bao lấy cô, cô muốn rút tay về nhưng thậm chí không còn sức để rút về.

Nhìn bề ngoài cả hai đều có vẻ rất bình tĩnh.

Tay của cô giáo Tiểu Lộc nắm chặt cánh tay Lục Tân, bởi vì quá mệt mỏi nên có một cảm giác thả lỏng.

Ánh mắt chạm nhau, ngoài cửa sổ ánh chiều tà đang buông xuống.

"Thật sự rất tò mò..."

Lục Tân tiếp tục khẽ nói: "Nhưng ký ức đó, đã nhiều năm trôi qua tôi không thể nhớ rõ, nhưng khi nhớ lại, tôi phát hiện tất cả những gì xảy ra lúc đó rất rõ ràng. Tôi thậm chí nhớ rất rõ cái cảm giác lúc đó, cái chạm khi từng người trong số họ chết trong tay tôi, và vẻ mặt mỗi người họ nhìn tôi khi họ sắp chết ... "

cô giáo Tiểu Lộc bụm chặt miệng của mình, không cho mình phát ra âm thanh nào.

Nhưng vai của cô đang run rẩy dữ dội.

Lục Tân bình tĩnh quay đầu nhìn cô, côn tay hơi nâng lên, tựa như muốn vuốt ve mái tóc của cô.

Nhưng anh vẫn bỏ cuộc.

Anh khẽ thở dài rồi nói: "Nhưng điều tôi tò mò nhất chính là trong ký ức này, cảm xúc của chính tôi, trong tâm trí của tôi, và ngay cả khi những điều đó xảy ra lúc đó, từng cảnh tượng rõ ràng, được hồi tưởng lại, giống như đang đi rồi trở về vậy."

"Trong ký ức đó, tôi liên tục giết người..."

"Nhưng tôi không nhớ trong lúc mình giết bọn họ có cảm giác hối hận hay thống khổ hay không, tôi..."

"Đừng nói nữa..."

Giọng nói run rẩy của cô giáo Tiểu Lộc vang lên, cổ họng cô thắt lại, cả người kịch liệt run rẩy.

Giọng nói đó dường như mang vẻ cầu xin: "Cầu xin anh, làm ơn đừng nói nữa..."

"Tôi..."

Lục Tân ngập ngừng, chậm rãi nói: "Nhưng tôi thật sự không biết nên nói với ai..."

Anh thấy ánh mặt của cô giáo Tiểu Lộc lộ ra vẻ kỳ quái, nhỏ giọng nói: "Khi nhớ đến chuyện này, tôi cũng hiểu được nhiều chuyện. Tôi nhận ra thì ra trước kia tôi đã từng trải qua những chuyện như vậy, thì ra tôi đã từng điên cuồng...."

"Đồng thời tôi cũng hiểu được, lý do cô sợ tôi là vì chuyện này đúng không?"

Cơ thể cô giáo Tiểu Lộc run lên bần bật, lắc đầu liên tục, dường như đang nghẹn ngào nhưng vẫn không trả lời.

"Tôi có thể hiểu được, tôi thật sự có thể hiểu được.."

Lục Tân lặp lại hai lần, dường như đang dùng nó để an ủi cô. Anh thì thào nói: "Khoảng thời gian đó tôi không biết cô sợ tội, hẳn là bởi vì không muốn nhớ đến chuyện đó. Trong kí ức của tôi, trong màn cảnh đẫm máu chết chóc đó kết thúc, tôi không nhớ tại sao mình lại rời khỏi cô nhi viện, cũng không biết vì sao cô có thể sống sót khi bị thương nặng như thế.."

"Thậm chí tôi cũng không biết mình đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào, tại sao có thể đi đến trường rồi đi làm việc, giống như sau sự việc của cô nhi viện thì đã trải qua rất nhiều năm rồi vậy, bây giờ tôi mới hiểu rõ tất cả mọi việc. Ký ức của tôi bắt đầu vào một đêm mưa, hôm đó tôi vừa làm thêm giờ xong, đang đi tàu điện ngầm về nhà thì bất ngờ gặp cô, cho nên tôi cười chào hỏi với cô..."

Không biết lời nói của Lục Tân có khiến cô giáo Tiểu Lộc nhớ vào đêm mưa hôm đó.

Cơ thể của cô run lên dữ dội, dù đã che miệng nhưng vẫn có thể thấy sắc mặt của cô trắng bệch.

Lục Tân dường như không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn giữ tất cả biểu cảm trên gương mặt cô vào trong mắt mình.

Anh im lặng thật lâu, đáy mắt là một nỗi buồn sâu thẳm.

Tuy nhiên, biểu hiện trên gương mặt của anh có phần mất kiểm soát, bình tĩnh nhưng nhìn có vẻ kỳ lạ.

Giọng nói giống như là... chế giễu?

Chỉ có một giọng nói nhẹ nhàng dị thường: "Tôi thật sự rất tò mò, ngay lúc đó cô không hề chạy trốn..."

"Không... không phải..."

Sự run rẩy truyền đến cánh tay Lục Tân, cơ thể của cô giáo Tiểu Lộc đang run, cô buông tay che miệng xuống.

Sắc mặt cô tái nhợt nhưng lại hiện lên những vệt đỏ mất tự nhiên, đó là một dấu hiệu của sự phấn khích bất thường.

cô mạnh mẽ cắt ngang lời nói của Lục Tân, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng thường ngày của cô thậm chí còn có một tia tức giận hiếm thấy trên mặt.

Dùng hết sức bình sinh hét lớn: "Cho nên anh..."

"Cho nên tất cả những chuyện anh làm sau này là để bù đắp sao?"

"Bao nhiêu năm anh dành dụm chăm sóc chúng tôi chỉ là để bù đắp?"

cô giáo Tiểu Lộc hiếm khi lộ ra vẻ mặt và sự tức giận như vậy, nên Lục Tân hơi sững sờ.

Dường như anh có chút không quen, điều này khiến anh có vẻ điềm tĩnh.

Anh lặng lẽ nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô giáo Tiểu Lộc, nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi đền bù, thì có chuyện gì không đúng sao?"

"Không đúng, hoàn toàn không đúng..."

Cô giáo Tiểu Lộc hét lớn, hai tay nắm chặt, tai đỏ bừng, nhìn ra được cô dùng bao nhiêu sức lực, lớn tiếng nói: "Tôi không cần anh đền bù, bọn họ cũng không cần anh đền bù, việc làm của anh lúc đó vĩnh viễn không thể đền bù được..."

Trong những lời này có một loại sức mạnh, khiến Lục Tân không biết làm thế nào để trả lời một lúc.

Nhìn ánh mắt của cô giáo Tiểu Lộc, anh có vẻ hơi bối rối: "Vậy ý của cô là..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận