Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1313: Kiểm tra sức khoẻ là một chuyện lớn (1)

Cuộc điện thoại lần này của Lục Tân đã gây ra hiệu quả cực kỳ lớn.

Nhưng chính bản thân anh lại chẳng có cảm giác gì, sau khi đặt điện thoại xuống một bên, anh cũng quyết định dậy đi làm.

Không chỉ quyết định dậy đi làm, anh còn tự mình chỉnh đốn lại cái suy nghĩ sa đọa không muốn đi làm của bản thân ban sáng, tuy rằng hiện tại bản thân anh đã có hơn ba trăm tỷ rồi, tuy rằng ba trăm tỷ này đã đủ cho anh sau khi trả hết thảy nợ nần rồi ăn đùi gà cả đời cũng không tiêu hết rồi…

Thế nhưng, như thế đã là đủ rồi hay sao?

Cẩn thận ngẫm lại, đưa ba trăm tỷ này vào quỹ tiết kiệm, sau đó mỗi ngày đi làm kiếm một tháng hơn sáu triệu tiền lương, không phải là tốt đẹp lắm sao?

Khó trách nhiều người thích đi làm như vậy!

Ôm ý tưởng tươi đẹp như thế, Lục Tân chọn ra một chiếc trong số hai chiếc xe còn lại của mình để lái ra ngoài.

Đây là chỗ tốt của việc có ba chiếc xe.

Một chiếc ném vào thành phố Hỏa Chủng, anh vẫn còn hai chiếc xe khác để chọn.

Thời điểm đến dưới tầng tòa nhà công ty, Lục Tân thở ra một hơi thật dài.

Chẳng qua chỉ là để thành phố Hỏa Chủng tham gia một buổi tụ họp mà thôi, vậy mà lại có cảm giác xa cách đã lâu.

Đây là bởi vì ở công ty ngây ngốc lâu rồi, dần dần sinh tình cảm hay sao?

Xúc động một phen như thế, anh bước lên bậc thang của công ty, thật ra tâm trạng anh ít nhiều cũng có chút thấp thỏm.

Dù sau thì trước đó anh đã ném mất một khẩu súng rồi.

Tuy rằng hiện tại trong túi vẫn còn một khẩu súng, nhưng dẫu sao cũng không phải là khẩu súng đã bị ném đi kia, cũng không biết các đồng nghiệp có thể nhận ra hay không nữa.

Mang loại tâm lý bất an thấp thỏm như thế tiến vào trong văn phòng, anh nhiệt tình chào hỏi với các đồng nghiệp.

Các đồng nghiệp của anh đang cực kỳ bận rộn với công việc của mình, có chút kinh ngạc mà nhìn trưởng phòng Lục khoan thai đến muộn, lại vô cùng nhiệt tình mà chào hỏi mọi người, sau đó mọi người cũng đã phản ứng lại rất nhanh, vui vẻ chào hỏi lại với anh, theo bản năng cũng cảm thấy trưởng phòng Lục dường như không giống với trước kia cho lắm, giống như đã trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, tươi cười cũng phát ra từ nội tâm, không giống với dáng vẻ tuy rằng trên mặt luôn nở nụ cười như khí chất vẫn có chút tối tăm như trước nữa…

Lời này nếu để cho Lục Tân nghe thấy khẳng định là anh sẽ không thừa nhận, trước kia bản thân anh rõ ràng ấm áp như ánh mặt trời mà.

Có điều, vẫn còn một mặt khác Lục Tân thay đổi mà mọi người có thể dễ dàng phát hiện.

Trước kia đi làm nhiều năm như vậy, Lục Tân chưa từng xin một ngày nghỉ phép nào, cũng chẳng bao giờ đi trễ về sớm cả.

Nhưng hiện giờ, không những thường xuyên xin nghỉ, cả một thời gian dài cũng không tới đi làm, thậm chí còn bắt đầu đến muộn…

Cái này có lẽ nguyên nhân là do anh đã học xong cách làm một lãnh đạo rồi ấy nhỉ.

Dựa trên kiếp sống làm công mà nói, đây là tiến bộ vĩ đại.

Cười cười đáp lại sự chào đón của đồng nghiệp, Lục Tân đi vào trong văn phòng của mình.

Hiện giờ các đồng nghiệp cũng đã quen dần với việc bản thân mình thường xuyên xin nghỉ, mà đối với sự trở về bất thình lình của anh, cũng đã quen rồi.

Trở lại văn phòng ngồi mười phút, không có bao lì xì nào được đưa đến cả.

Lục Tân lấy tư liệu ra tính toán một chút, cũng hiểu ra chuyện này là bởi vì thời gian khá ngắn, không có hạng mục nào phát sinh vấn đề, ai, không thể không thừa nhận, tuy rằng bao lì xì không tồi, thế nhưng lại không bằng tiền lương ổn định, tốt xấu gì tiền lương mỗi tháng sẽ được kết toán đúng kỳ…

Khó trách người nhận bao lì xì vẫn là thiểu số, đại bộ phận người vẫn thành thành thật thật lấy tiền lương cơ bản thôi.

Vừa mới mở game xếp hình Tetris ra chơi được nửa tiếng, đã có người nhẹ nhàng gõ cửa, Lục Tân đóng cửa sổ giao diện trò chơi lại, lôi ra một bản báo cáo đặt ở trên mặt bàn, còn mở notebook ra, bày ra dáng vẻ đang cực kỳ nghiêm túc phân tích dữ liệu, sau đó nói: “Mời vào.”

Người tới chính là giám đốc Lưu, vẻ mặt của ông ta đỏ ửng, nhìn dáng vẻ dường như vừa rồi đã chịu mệt không nhẹ.

Thật ra cũng không có chuyện lớn gì cả, chỉ là theo thường lệ hỏi thăm Lục Tân lần này ra ngoài có thuận lợi hay không, gần đây có ổn không có khỏe không linh tinh…

Sau đó cũng nói thêm một số chi tiết nhỏ, tỷ như công ty quyết định tăng lương cho anh, cũng đang suy xét thêm xem có muốn bổ nhiệm một thư ký riêng cho anh hay là không.

Tăng lương linh tinh thì không nói đến, thư kỳ gì chứ, vừa nhìn đã biết chính là do phó tổng giám đốc Tiêu bày mưu đặt kế.

Lúc nào cũng hoa hòe hoa sói như vậy.

Lục Tân từ chối đề nghị bổ sung một thư ký cho mình.

Thành thật mà nói, công việc của bản thân anh xác thật không nặng, cũng chỉ là ngồi đếm bao lì xì mà thôi, game xếp hình Tetris cũng nên tự mình chơi thì OK hơn.

Cho nên không cần thiết phải làm gia tăng áp lực về nhân sự lên cho công ty.

Giám đốc Lưu cười ha hả đáp ứng rồi đi xuống dưới, sau đó thuận tiện đề nghị giữa trưa mời Lục Tân cùng nhau ăn một bữa cơm công việc.

Uống hai ly, thuận tiện thảo luận một chút xem phải làm như thế nào để có thể hoàn thành nghiệp vụ của công ty tốt hơn.

Đây là chính sự, Lục Tân nhanh chóng đồng ý một cách lưu loát.

Bữa cơm công việc sao, giám đốc Lưu thường xuyên phải ăn, có điều trước kia cơ hội tham gia của Lục Tân thật ra cũng không nhiều lắm.

Lúc trước, anh đúng là thực sự không có tư cách cùng nhau dùng cơm bàn việc với giám đốc Lưu, từ sau khi cầm súng đi làm, tuy rằng hoàn cảnh làm việc của mình đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng giám đốc Lưu không chỉ có không dám dẫn theo anh cùng đi ăn cơm bàn việc, mà thậm chí bản thân ông ta cũng không dám đi ăn nữa.

Mãi sau này, người mời Lục Tân đi ăn cơm bàn việc biến thành phó tổng giám đốc Tiêu, thật ra giám đốc Lưu cũng rất muốn, nhưng phó tổng giám đốc Tiêu lại không muốn đưa theo ông ta cùng đi…

Điều này cũng dẫn tới, quan hệ cấp trên cấp dưới tốt đẹp đến như thế, phối hợp ăn ý đến như vậy, hiện giờ anh mới có cơ hội được ăn cơm bàn việc.

Không đến 11 giờ, giám đốc Lưu đã chuẩn bị sẵn sàng, mời Lục Tân xuống lầu.

Dù sao thì buổi chiều vẫn còn phải đi làm, ăn cũng đơn giản, chỉ có mười mấy đĩa thức ăn cùng với mấy bình rượu trắng mà thôi.

Cốc chạm đũa gắp, liên tiếp nâng chén, ăn rất là tận hứng.

Giám đốc Lưu đối với Lục Tân rõ ràng là vô cùng nhiệt tình, thật ra ông ta cũng không nói với Lục Tân rằng, trước kia ông ta đã tham gia một tiệc rượu.

Trong bữa tiệc hôm ấy có phó tổng giám đốc Tiêu, Cao Nghiêm, Tiểu Mạnh cùng với một đám con nhà giàu và tầng lớp thượng lưu.

Những bữa tiệc như thế giám đốc Lưu là không có tư cách tham gia, nghiêm túc một chút mà nói, ông ta cũng chỉ mang thân phận một chân sai vặt rót rượu chạy bàn hầu hạ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận