Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1070: Xin hỏi, mọi người có ai mang bật lửa không? (1)

Bóng dáng của Hạ Trùng biến mất ở đằng sau đồng phế tích, trong trời đất rộng lớn này, dường như chỉ còn lại một mình Lục Tân thôi.

Anh đánh giá địa hình xung quanh một chút, sau đó bám vào vách tường, leo lên rìa một tòa nhà cao tầng đổ nát ở gần đó, thành thành thật thật ngồi bên cạnh tòa nhà, hai chân lơ lửng trong không trung, lẳng lặng nhìn về phương bắc, thuận tay lấy một điếu thuốc lá đã sớm bị nhăn nhúm trong túi áo mình ra.

Nơi này có tầm nhìn rộng lớn, có thể đảm bảo rằng ngay khi con “Sứ giả địa ngục” kia xuất hiện, anh sẽ có thể nắm được tung tích của nó đầu tiên.

Sau khi lấy điếu thuốc lá ra, Lục Tân thở dài, lấy chiếc bật lửa ZIPPO tinh xảo ra, bật lên một cái.

Vậy mà lại không cháy?

Lục Tân đùa nghịch một trận, lấy cả động cơ của nó ra, phát hiện miếng bọt biển đã khô ráo hoàn toàn, không còn dầu nữa.

Vừa rồi để có thể chiếu sáng cho Hạ Trùng, anh đã bật lửa trong thời gian quá dài.

Lại lục thêm một chút, tìm được hộp thuốc và bật lửa mà phó tổng giám đốc Tiêu tặng cho anh, nhưng nó cũng không lên lửa.

Cái này có thể là do không được dùng đến trong khoảng thời gian quá dài.

Vì thế Lục Tân ngậm điếu thuốc nhăn nhúm trong miệng, cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn về phía vùng hoang sơ mênh mông trước mặt.

Bản thân anh cũng là một người có khoản tiết kiệm lên tới hàng tỷ đồng, hơn nữa rất nhanh thôi sẽ lên tới con số hai tỷ đồng rồi…

Hiện tại vậy mà một điếu thuốc cũng không thể đốt nổi?

Tự nhiên anh cảm nhận được sự thất bại sâu sắc, nghiêm túc suy xét một chút, cuối cùng vẫn quyết định không gọi điện thoại cho Hạ Trùng bảo cô ấy đưa bật lửa đến đây.

Vậy thì chỉ có thể chờ cho nhiệm vụ nhanh chóng kết thúc, sau đó quay trở lại tìm một cái bật lửa mới sao?

Lục Tân cực kỳ không biết phải làm sao mà nghĩ, chậm rãi thả trôi suy nghĩ.

Đãi ngộ của đám người có năng lực ở thành phố trung tâm như đám Hạ Trùng dường như khá tốt nha…

Từ vấn đề đãi ngộ, anh lại nghĩ về vấn đề tiền.

Sau đó lại nghĩ tới, tiền cái đàn ghi-ta của Số Bảy kia, chắc chắn là phải tìm cô ấy đòi lại mới được.

Mặt khác, công việc của Số Bảy cũng không được triển vọng cho lắm, chạy tới khu vực hoang dã làm phường trộm cướp, thế nhưng, cô ấy đã làm phường trộm cướp lâu năm như thế rồi, không chừng cũng có một chút tiền tích góp nhỉ? Chỉ tiếc một người có năng lực như cô ả, quả thực quá khó bắt được.

Nhưng thật ra anh cũng phải suy xét một chút, vào lần gặp mặt tiếp theo, phải dùng kế hoạch gì mới có thể ngăn cản cô ả bỏ trốn.

Từ chỗ của Số Bảy, anh lại nghĩ đến như đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi kia.

Số Bảy còn sống, Tiểu Thập Cửu cũng còn sống, em gái anh… đang vui vẻ sinh hoạt ở bên cạnh anh đây.

Như thế, trong số đám nhỏ năm đó ở trại trẻ mồ côi có bao nhiêu đứa còn sống sót?

Là Số Một trầm mặc ít nói?

Là Số Hai từ nhỏ đã mang một đôi mắt to tròn lộng lẫy?

Là Số Ba thích giống như một người hoang dã, trần trụi thân mình ngồi ở góc tường, gặm nhấm ăn sống như loài chuột?

Là Số Năm thích đánh nhau?

Hay là Số Tám thích mách lẻo?

Còn có Số Mười Một ham ăn, Số Mười Hai mộng du, Số Mười Bốn luôn treo mình lên trên trần nhà hù dọa người khác…

Dần dần, trong lòng Lục Tân chợt như có một dòng nước ấm lạ thường chảy qua.

Thật nhớ bọn họ mà.

Ở thành phố Hắc Chiểu, bản thân anh dường như đã gặp phải một cơn ác mộng cực kỳ rõ ràng. Bên trong hồi ác mộng ấy, anh đã rơi vào biển sâu vô tận không có cách nào thoát ra, thế nhưng sau khi tỉnh lại, anh lại cảm nhận được một thứ cảm xúc cực kỳ rõ ràng, đó là cảm xúc cực kỳ kích động ở trong lòng.

Tuy rằng để nói ra thì có chút ngượng ngùng, thế nhưng dường như bản thân anh quả thực có chút đa sầu đa cảm.

Anh có chút nhớ cô giáo Tiểu Lộc ở Thanh Cảng, cũng có chút nhớ nhung những người bạn học tưởng chừng như chẳng thể gặp lại được nữa kia.

Bao gồm cả Số Bảy, bản thân anh thực sự rất hồi tưởng, thực sự muốn gặp lại cô ấy một lần.

Chuyện anh nhớ nhung cô ấy, và chuyện anh muốn giết cô ấy, thật ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lục Tân cứ như vậy mà để cho suy nghĩ của bản thân chạy rông như ngựa thoát cương, từ chuyện này nhảy sang chuyện khác, bên dưới Trăng Đỏ, thoạt trông dường như anh chỉ ngồi không bên một tòa nhà mục nát, hai đùi hơi đung đưa, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, lẳng lặng phát ngốc.

Nhưng ở hồi ức, anh được trải qua những cảm giác hỉ nộ ái ố, vui buồn nhàn nhạt, khó có thể tự kiềm chế.

Chỉ là khi nghĩ tới những cảm xúc vui vẻ, anh lại theo bản năng mà ma sát bật lửa một cái, phát hiện vẫn chỉ có thể bật lên được những đốm lửa nhỏ.

Muốn hút điếu thuốc, con Sứ giả địa ngục kia sao mà còn chưa đến chứ, thật là chậm chạp mà…

Cũng vào thời điểm khi anh suy nghĩ đến vấn đề này, ở nơi xa bỗng nhiên có tiếng động cơ mô tô truyền tới đây.

Lục Tân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở một phía khác của thị trấn bỏ hoang này, bên dưới Trăng Đỏ, có một đoàn xe đang chậm rãi đi đến đây.

Đoàn xe kia cũng không có bật đèn, thoạt nhìn rất cẩn thận, nương theo ánh sáng của Mặt Trăng Đỏ, cẩn thận chạy ở trên đường.

Lốp xe ma sát với mặt đường, phát ra những âm thanh sàn sạt.

Khoảng cách càng gần, anh phát hiện đó là một đoàn xe được tạo thành từ bảy tám chiếc xe, những chiếc xe đi đầu có phần thân xe và đầu xe cực kỳ dày nặng, thậm chí có một số “Quái thú sắt thép” được kết hợp với những vũ khí hạng nặng, ở phía sau đoàn xe còn có một chiếc xe tải đang chầm chậm chạy theo.

“Là đoàn xe đi ngang qua sao?”

Trong lòng Lục Tân âm thầm nghĩ, suy xét có nên đến tìm bọn họ xin một chút lửa hay không.

“Kẽo kẹt…”

Đoàn xe kia đi tới bên cạnh thị trấn nhỏ, cũng không có tiến vào vào mấy con đường ngoằn ngoèo phức tạp trong trấn, mà là trực tiếp dừng ở bên ngoài thị trấn.

Bên trong đoàn xe rất nhanh đã có rất nhiều người bước xuống, quây tròn lại với nhau như đang bàn bạc điều gì, sau đó chia thành mấy đội, nhanh chóng tản ra, cầm trong tay một chiếc đèn pin mini, nhanh chóng tìm tòi ở trong thị trấn nhỏ rách nát này, giống như đang xem xem có mai phục gì không vậy.

Lục Tân thấy bọn họ giống như đang rất lo lắng, anh bèn thành thành thật thật mà ngồi ở trên này.

Anh thực sự không muốn chọc thêm phiền phức, không muốn chủ động trêu chọc đến bọn họ.

Có điều, thị trấn nhỏ này cũng không lớn, đại đa số kiến trúc đều đã sụp đổ, vừa nhìn đã thấy ngay.

Mấy tiểu đội của bọn họ nhanh chóng điều tra, rất nhanh đã có một tiểu đội tiếp cận với toàn nhà ba tầng miễn cưỡng còn được xem là hoàn chỉnh, cũng chính là nơi mà Lục Tân đang ngồi, hơn nữa rất nhanh anh cũng đã nghe được tiếng bước chân đạp ở tầng dưới, tiếp cận về phía trên lầu.

Cẩn thận nghe ngóng một chút, bên trong có tiếng giày da nặng nề đạp xuống mặt đất, còn có tiếng súng ống ma sát truyền đến.

Đây dường như đã một tiểu đội quân sự được trang bị vũ trang đầy đủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận