Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 980: Giơ tay lên (1)

Khi đám đông cuồng nhiệt đang bắt đầu đi vòng thành phố này, đột nhiên có bốn người bình tĩnh đến mức lạ thường xuất hiện ở trên đường phố.

Bọn họ đều mặc đồng phục màu đen, có cao có thấp, cơ thể có dáng hình phụ nữ, nhưng vẻ ngoài lại bất đồng.

Một người có vẻ ngoài là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc cột đuôi ngựa. Một người có khuôn mặt hơi mập mạp, trên mặt luôn nở nụ cười láu cá, hai người còn lại, một người là cô gái trẻ mũi bấm đinh tán, trang điểm đậm, người còn lại là người đàn ông nhuộm tóc vàng.

Bởi vì vẻ ngoài cực kỳ không ăn khớp với trang phục mà họ mặc, cho nên trông đều rất quái dị.

Cho dù là đi đường cũng có cảm giác bất thường, cảm giác người đàn ông trong bộ đồ phụ nữ nện bước rất…

Bọn họ đứng ở đầu phố, ánh mắt hơi dại ra ngẩng đầu nhìn xung quanh, lập tức nhìn thấy khắp nơi đều là đám đông điên cuồng, giống như là cảnh tượng trong ác mộng, trên khắp các đường phố, vẻ mặt ai nấy đều mang theo hưng phấn cuồng nhiệt vọt về phía sở hành chính.

“Rắc rắc rắc...”

Bọn họ cùng quay đầu lại, vị trí xương sống vị phát tiếng vang thanh thúy, bốn người liếc mắt nhìn nhau.

Không ai nói gì, cũng không ánh mắt ám hiệu, chỉ nhìn thẳng vào nhau là đã hiểu rõ bản thân phải làm gì.

Sau đó bọn họ đón đám đông đang ào ào đổ về đây như làn sóng, đi ngược hướng với mọi người, rồi nhanh chóng biến mất trong đám người.

“Ha ha ha ha, đã ghiền...”

Dẫn đầu là một đội người anh dũng nhất, nơi nào không loạn họ đi về nơi đó, chỉ cần có họ xuất hiện, nơi đó chắc chắn loạn như cào cào.

Bích Hổ đang trốn giữa đám người, gã vui vẻ phấn chấn hưởng thụ cảm giác xưa nay chưa từng trải qua này.

Trong lúc hưởng thụ, gã cũng nghĩ cách làm sao để càng kích động làm cho ngọn lửa này bùng to hơn, rất nhanh ánh mắt gã đã nhắm đúng sở cảnh vệ.

Bây giờ trong tay đám người điên cuồng này chẳng có cái gì cả, có người còn mất cả dép lê.

Như vậy, nếu có thể phá tan sở cảnh vệ, lấy được vũ khí thì...

Gã cười hắc hắc, gân cổ hét to lên: “Đổi hướng các anh em, đến sở cảnh vệ lấy súng đi...”

Nếu không nhờ giọng nói kích động của gã, những người khác còn không nghĩ là phải đi lấy súng.

Nhưng vừa nghe thấy gã nói vậy, mọi người lập tức trở nên hưng phấn, lũ lượt đi về phía sở cảnh vệ.

Loại hưng phấn và cuồng nhiệt không màng tất cả này giống như sóng thần, gần như không gì có thể ngăn cản bước chân của họ, nhưng khi bọn họ đi qua một giao lộ, đột nhiên động tác trở nên chậm lại, nhìn về phía trước với ánh mắt ngạc nhiên.

Hai ba bóng đèn đường âm u chiếu rọi xuống con đường ảm đạm.

Trên đường phố, có mấy chiếc xe đỗ lại tầng tầng lớp lớp chia con đường thành hai nửa.

Có một người đàn ông mặc đồng phục công sở đang rũ đầu xuống, lẳng lặng đừng chờ trước mặt bọn họ.

Anh ta cúi đầu, vẻ ngoài rất quái lạ.

Cái đầu giống như bị chặt đứt, không có sức lực, còn hơi đong đưa.

“Đi về trước… về trước…”

Đám đông bị người hơi kỳ lạ này dọa sợ, tốc độ chậm đi, tựa như là bị xối một gáo nước lạnh.

Chỉ là trong đám đông lập tức có người gào lên, tiếp túc kích động mọi người.

“Rắc!”

Ngay khi giọng nói này vang lên, đám đông đã lập tức bị kích động lần nữa, đột nhiên người ngồi ở trên xe ngẩng đầu dậy.

Cái nhấc đầu này giống như lập tức gắn đầu vào cổ, thậm chí còn vang lên một tiếng “rắc” khẽ.

Ánh mắt âm trầm lạnh nhạt này lập tức lướt nhanh trên khuôn mặt tất cả những người có ở đây.

Cuối cùng cực kỳ chuẩn xác rơi xuống khuôn mặt của một người trong số đó.

Bích Hổ hóa trang bản thân mình không khác gì người xung quanh, trên vẻ mặt điên cuồng và hưng phấn của gã lập tức trở nên sợ hãi.

Gã trốn trong đám người, nhưng lại dễ dàng bị đối phương tìm ra, khiến gã có cảm giác như bị một viên đạn bắn trúng trong lúc hỗn loạn.

Sau đó gã nhìn thấy trên mặt người kia từ từ lộ ra một nụ cười mỉm kỳ quái.

Đeo dây xích bằng vàng, tóc nhuộm vàng, răng nạm vàng, mặt mày đầy quê mùa.

Rõ ràng người đó trưởng thành với khuôn mặt lưu manh không chịu nói đạo lý, nhưng nụ cười trên mặt lại khiêm tốn và kính cẩn, thậm chí còn có một chút lấy lòng.

Thấy nụ cười này, trong lòng Bích Hổ lập tức dâng cao cảnh giác.

Còn không chờ gã quyết định sẽ xử lý thế nào, thì đã nhìn thấy người ngồi trên nóng xe đột nhiên nhảy dựng lên.

Cả người hơi uốn éo bày ra tư thế kỳ quái, dẫm mạnh trên nóc xe rồi nhảy vèo lên cao khoảng chừng ba bốn mét, sau đó giơ tay bám lấy đèn đường ven đường, cơ thể thuận thế nhảy lên bầu trời, sau đó đứng từ trên cao cúi nhìn xuống, nhảy về phía Bích Hổ.

Đông người như thế, còn ở khoảng cách xa như vậy, nhưng anh ta lại nhảy vào Bích Hổ một cách chuẩn xác, động tác còn cực kỳ linh hoạt.

“Hệ người nhện?”

Bích Hổ lập tức nảy sinh cảnh giác, cả người hơi uốn éo, nhanh chóng lùi vào trong đám đông.

Rõ ràng bên cạnh nhiều người như vậy, nhưng không một ai chạm vào cơ thể gã.

Người kia là hệ người nhện, gã cũng là hệ người nhện, người kia đột nhiên nhào về phía gã, vậy gã cũng sẽ có thời gian trốn đi.

“Xoạt!”

Chỉ là Bích Hổ không ngờ rằng sau khi người kia lao xuống, rõ ràng gã đã né tránh, nhưng động tác người kia lại chẳng hề thay đổi, dùng thời gian ngắn nhất nhào vào bên trong đám người, hai tay thuận thế rơi xuống bắt lấy hai bả vai.

Hai người bị người kia nắm bả vai há miệng định mắng vài câu phảng kháng, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân lại chẳng thể nói nên lời.

Cơ thể của bọn họ đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của họ, bị một loại sức mạnh kỳ dị khống chế, không còn cách nào khác mà lùi về phía sau.

Vừa giơ tay ra, là đã bắt được hai người khác, vì thế hai người kia cũng đột nhiên mất quyền khống chế giơ hai tay lên bắt thêm hai người khác nữa, từng người từng người, bọn họ giống như linh kiện máy móc lớn, bị khống chế cơ thể.

Vẻ mặt hoảng hốt mơ hồ, nhưng bàn tay lại căng chặt ào ào chộp tới Bích Hổ như gọng kìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận