Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1546: Nào có cái gì mà gia đình ấm áp (2)

"Vào lúc đó, cậu đã bị ô nhiễm sâu sắc, trạng thái xuất hiện biến đổi cực lớn, ý chí ban đầu thậm chí đã thức tỉnh trong cơ thể cậu, giống như người căm ghét họ đó, nhận ra họ, cười cười nói nói với họ, điều này khiến họ cảm thấy sợ hãi."

"Họ chỉ có thể thông qua một loạt cách, để cậu ổn định trạng thái trở lại và giết chết ý thức trong khoảng thời gian đó của cậu."

"Như vậy, vẫn không yên tâm, vì vậy quyết định để ta đi theo cậu."

"Sử dụng lực lượng nhìn thấu suốt để quan sát trạng thái của cậu, đồng thời sử dụng lực lượng cắt bỏ, giúp cậu loại bỏ những ý niệm và tàn niệm bất thiện, cùng mọi yếu tố có thể dẫn đến hậu quả xấu mọi lúc mọi nơi, họ hy vọng cậu có thể luôn giữ im lặng...”

"Cho đến vĩnh viễn..."

"Lực lượng của tù nhân bóng đêm cũng được thu hút tới bên cạnh cậu vì lý do này."

"Lực lượng căm phẫn có thể áp chế nỗi sợ hãi, lực lượng của nỗi sợ hãi cũng có thể làm dịu cơn giận dữ, đồng thời, hắn cũng có thể giám sát ta."

"Gia đình chúng ta, vốn chỉ là quan hệ tù nhân tương hỗ."

"Ong ong ong..."

Khi những lời gần như thờ ơ của mẹ vang lên bên tai, Lục Tân đột nhiên cảm thấy đầu óc mình trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết.

Sự tuyệt vọng chưa từng có.

Ở kiếp trước, sự thay đổi trong những khung cảnh đó, tất thảy đều hiện ra trước mặt với một cảm xúc vô cùng lý trí nhưng lại lạnh lùng.

Thảo nào, mẹ luôn bí ẩn và biết rất nhiều chuyện, nhưng lại không nói cho mình biết như vậy.

Thảo nào, cha trong trí nhớ, không lúc nào tỏ ra vẻ sợ hãi, nhưng mơ hồ lại sợ mình.

Thảo nào, mỗi lần mẹ làm ra hành động gì kỳ lạ, cha luôn nhìn bà và muốn nói điều gì đó, nhưng lại không dám...

Thảo nào, mẹ đã giúp mình áp chế quái dị trong toàn bộ tòa nhà cũ...

Không có hàng xóm gò, mọi thứ đều chỉ có mình.

Chỉ có mình là một con người, lớn lên từng chút một, không thể sinh ra đủ loại cảm xúc.

Dục vọng và tạp niệm, khát vọng và xa hoa, đều bị mẹ "cắt bỏ".

Bởi vì tất cả những thứ này, đối với các nhà nghiên cứu thế hệ đầu tiên đó mà nói, đều là một mối đe dọa đối với sự thu dụng.

Hóa ra, trong cuộc sống của bản thân, chỉ có những điều dối trá.

Hóa ra, bản thân từng vô cùng tự hào, cho rằng mình may mắn có được một gia đình ấm áp trên một thế giới như vậy.

Bản chất chẳng qua chỉ là một sự giam giữ và giám sát.

Kỳ thực, bản thân đâu có sống một cuộc sống hạnh phúc gì, bản thân chỉ sống trong sự giả dối...

Bản thân từ trước tới nay luôn chỉ là một trò đùa...

"Ong ong ong..."

Giống như có 10 nghìn con ruồi đang bay trong não mình, Lục Tân đột nhiên cảm thấy mọi hy vọng đều ang rời xa bản thân.

Anh cảm thấy đau đớn vô tận, mà điều khiến anh đau đớn hơn nữa là khi anh tuyệt vọng như vậy và đau khổ như vậy, anh mới chợt nhận ra rằng những người mà trước đây anh cho rằng sẽ quan tâm mình thực ra lại không hề quan tâm mình và mọi mong đợi đều là ảo giác của bản thân.

Hạt đen trong mắt anh đột nhiên run rẩy kịch liệt.

Giờ phút này, anh cảm thấy mỗi tấc da thịt trên người mình đều như bị xé rách từng chút một và dấy lên ngọn lửa tuyệt vọng.

Anh phát ra tiếng gào thét như một con thú bị nhốt, hung hãn nắm chặt tay, các hạt đen bơi cuồng nhiệt trong máu, khiến nắm đấm của anh nhìn giống như một tổ ong mà ong bắp cày đang chui ra chui vào, mang theo sự tuyệt vọng, mãnh liệt vung về phía mẹ.

Mẹ lặng lẽ nhìn Lục Tân nổi điên, nhìn anh đánh quả đấm trước mặt mình.

Bà dường như không hề có ý định né tránh.

Nhưng nắm đấm ngưng tụ hết thảy sự tức giận của Lục Tân này, đột nhiên dừng lại khi vung đến trước mặt bà.

Các hạt đen trào lên, giống như ánh sáng điện đen, có đặc chất hủy diệt.

Nhưng khi Lục Tân hung hăng tung ra cú đấm này, gần như sắp xẹt vào má mẹ, anh lại bất ngờ bị kìm lại.

"Tôi... Tôi suýt nữa quên mất..."

Trên mặt Lục Tân lộ ra nụ cười tuyệt vọng và gắng gượng, ngây người nhìn mẹ, nói với giọng run rẩy:

"Tôi đã học được cách kiểm soát lực lượng này..."

Sau khi nghe những lời này, mẹ cuối cùng không khỏi nhìn về phía Lục Tân.

Trong mắt bà lúc này dường như, đột nhiên hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng cuối cùng lại nhắm mắt lại.

Lúc mở ra lần nữa, trong con ngươi của bà lần lượt xuất hiện những vòng tròn, sau đó cơ thể bà trở nên mờ ảo và phân tán, từng đôi mắt đỏ như máu nổi lên từ không trung, bao phủ xung quanh Lục Tân, mơ hồ đan xen vào nhau thành một tấm lưới, giam giữ Lục Tân bên trong.

Nhìn thấu suốt, vốn có đặc tính là phong tỏa.

Giữa vô số đôi mắt đỏ như máu, ánh mắt đan xen vào nhau, rồi liên kết với nhau, tạo thành một lồng giam.

Lục Tân đứng ở giữa lồng.

Cách đó không xa, giáo chủ áo đen bước nhanh tới, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Khuy Mệnh Sư đã chấp hành rất tốt sứ mệnh của bà ta, hoàn toàn phong kín mọi khả năng trốn thoát của bạo chúa.

Trên bầu trời, một vầng trăng máu luôn chỉ lặng im, nhìn nhân gian hiện thực.

Mà giữa muôn vàn đôi mắt đỏ như máu, thấp thoáng bóng dáng người mẹ, bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng và suy sụp của Lục Tân.

Một giọng nói trầm thấp vang lên:

"Cậu thực sự, đã trở thành người..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận