Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 910: Em đến đón cô (2)

"Ôi?"

Nhìn thấy Lục Tân đi xe mô tô vào, một đám trẻ con tinh mắt cũng lập tức phát hiện ra anh.

"Tình địch của tôi tới rồi..."

Trong số đó, có một cậu nhóc đầu trọc dáng vẻ lão đại, một con sên chảy nước mũi và một cậu nhóc đầu nhỏ đeo kính cận dày cộm, nhìn thấy Lục Tân, phản ứng là kịch liệt nhất. Khi những đứa trẻ khác đều nhìn chằm chằm vào bao táo trên ghế sau xe của Lục Tân Khi, ngạc nhiên vui mừng đoán xem bên trong là khoai tây hay khoai lang, ba đứa chúng nó đã nháy mắt với nhau và bước nghênh ngang tới.

"Anh, dừng lại."

Nhóc đầu trọc ở phía trước, giơ tay chỉ Lục Tân hỏi: "Sao lâu như vậy anh không tới?"

Lục Tân sửng sốt một chút, một chân chống trên mặt đất, nhìn ba cậu nhóc khí thế hùng hổ.

Chỉ đành phải giải thích: "Gần đây anh hơi bận."

Nhóc đầu trọc không thích điều này chút nào, xua tay nói: "Vậy tại sao lần trước anh lại chọc cho cô Tiểu Lộc khóc?"

Lục Tân thực sự là sững sờ: "Anh có sao?"

"Có."

Con sên chảy nước mũi tức giận nói: "Lần trước anh đã chọc cô Tiểu Lộc khóc rồi mới đi."

"À cái này..."

Nghĩ đến chuyện xấu hổ lần trước, Lục Tân thực sự cảm thấy có chút áy náy: "Anh thật sự không biết..."

"Vậy…"

Nhóc đầu trọc lắc đầu, suy tư: "Cả bọn em cũng là lén lút nhìn, mới phát hiện cô đang khóc..."

"Điều này có thể anh không biết thật, phụ nữ nhìn chung đều là như vậy..."

Cậu ta lén liếc nhìn bé mập đang cưỡi trên lưng bạn khác đánh loạn xạ cách đó không xa, lắc đầu nói với Lục Tân:

"Nhưng như vậy cũng không được, anh không được chọc cho cô Tiểu Lộc tức giận nữa, biết chưa?"

"Nếu không lần sau đâm thủng lốp xe anh!"

Lục Tân sững sờ.

Mối đe dọa này vẫn rất nặng đối với anh...

"Anh đó..."

Sau khi nhóc đầu trọc và nhóc mắt kính tức giận khoanh tay rời đi, con sên ở lại, không những không rời đi, mà còn bước tới vỗ vào trục trước xe mô tô của Lục Tân và nói: "Anh nói xem anh đã lớn như vậy rồi, còn không biết yêu đương thế nào sao?"

Cậu ta nói với vẻ mặt oán trách: “Đối với con gái phải dịu dàng và ân cần, phải biết yêu thương và bao dung.”

“Em cũng không biết lần trước anh đã nói gì với cô Tiểu Lộc, mới làm cô giận khóc đến đỏ cả mắt. Nhưng dù hai người nói gì, thì người sai chắc chắn là đàn ông chúng ta, anh không nên tranh cãi với cô Tiểu Lộc. Anh hãy bỏ đi tính nóng nảy của mình, từ bỏ giới hạn của bản thân, một lòng đối tốt với cô. Cô có sai thì cũng là cô đúng, như vậy mới thực sự khiến cô cảm động. Anh hiểu chưa?"

Lục Tân có chút trố mắt nghẹn họng nhìn con sên, một lúc lâu sau mới nói lời tự đáy lòng:

"Anh hiểu rồi, cảm ơn em."

"Ài, tiếc là em còn thiếu mười năm nữa mới trưởng thành, nếu không còn cần dạy anh sao?"

Nhìn con sên rời đi với vẻ không hài lòng, Lục Tân thở dài, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng cho tương lai của đứa trẻ này.

Đây là bước đầu của một người đàn ông ấm áp...

Chỉ tiếc, càng như vậy càng khó tìm được đối tượng...

Nhấc bao táo lên, mở miệng bao và để bọn trẻ tự lấy.

Bản thân thì quay người bước vào lớp, đi qua dãy bàn gọn gàng, đến cuối cùng là một cánh cửa văn phòng nhỏ hẹp và tối tăm.

Hơi dừng lại, Lục Tân nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra, nhìn thấy một bóng người gầy gò ngồi trên xe lăn trong căn phòng nhỏ này, đang quay lưng về phía mình, chậm rãi sửa một chồng bài tập. Ánh sáng mặt trời tràn vào từ cửa sổ, phác họa thành một thứ ánh sáng ấm áp.

Lục Tân không quấy rầy cô ấy, chỉ yên lặng đứng nhìn bên cửa.

Cô Tiểu Lộc viết lời phê “sột soạt” trên vở bài tập, chậm rãi, chậm rãi, tốc độ dần chậm lại.

Lục Tân cười nói: "Lúc trước khá bận, vẫn luôn không có thời gian tới."

Cô Tiểu Lộc im lặng một lúc, sau đó đặt bút xuống, nhẹ nhàng xoay bánh xe, quay đầu nhìn Lục Tân.

Cô ấy đang mặc một chiếc áo khoác len ngắn, trên chân phủ một tấm chăn, trên mặt đeo một cặp kính không gọng chỉ đeo khi chấm điểm bài tập; những ngón tay trắng trẻo và thon dài khẽ xoắn vào nhau, ánh mắt dịu dàng. Đầu tiên nghiêm túc quan sát Lục Tân một lát, sau đó trên mặt mới chậm rãi lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: "Chị còn tưởng lần trước em giận, sẽ không chịu tới nữa chứ..."

Lục Tân cũng cẩn thận quan sát cô ấy, đột nhiên nói: "Sau này em quả thật không định trở lại nơi này nữa."

"Hửm?"

Cô Tiểu Lộc đột ngột ngẩng đầu lên và hoảng hốt nhìn anh.

Lục Tân đột nhiên bật cười, nói ra nửa lời sau của mình: "Bởi vì em muốn đưa mọi người cùng rời đi."

"Hả?"

Vẻ mặt của cô Tiểu Lộc thay đổi, nhìn anh khó hiểu, thậm chí còn có chút...

... Hoảng sợ?

"Nơi này quá cũ nát rồi, em đã tìm được một nơi tốt hơn."

Lục Tân có vẻ rất vui vì sự hài hước thành công của mình, cười nói: "Đi thôi, em đưa chị đi xem thử."

Vẻ mặt của cô Tiểu Lộc chuyển từ bối rối sang lo lắng, lại từ lo lắng đến ngạc nhiên, sau đó từ từ chuyển thành rối rắm, cuối cùng là mỉm cười.

Cô ấy dường như hơi choáng ngợp.

Nhưng sau khi im lặng một lúc, vẫn ngẩng đầu cười nói: "Đi đâu đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận