Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1231: Đã đến giờ tụ họp (2)

Nhị Hào ngẩng đầu nhìn Lục Tân, một lúc sau anh ta mới khẽ gật đầu: "Được."

"Đánh thức cô ấy dậy đi."

Lục Tân nhìn về phía Hạ Trùng.

Nhị Hào khẽ gật đầu.

Thậm chí không thể nhìn thấy cậu ta đã làm gì, chỉ có thể cảm giác xung quanh cậu ta dường như có lực lượng tinh thần, hơi run lên.

Trên mặt đất bên cạnh, Hạ Trùng đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, đôi chân ngắn ngủn không ngừng đá động, đột ngột mở mắt ra, trước tiên là ngồi thẫn thờ vài giây, sau đó cô ta đột nhiên bật dậy, cầm dao găm nhanh chóng tìm kiếm: "Quái vật đâu, tôi... tôi phải giết nó."

Lục Tân có chút tò mò nhìn Hạ Trùng: "Vừa rồi cô đang làm gì?"

"Tôi..."

Hạ Trùng cũng phản ứng lại, mới lẩm bẩm nói: "Vừa rồi tôi đang cưỡi xe đạp đuổi theo một con quái vật biết phun lửa..."

"Oái, có phải vừa rồi chúng ta nên nhắm mắt lại không?"

"Hề hề hề hề, xem khá đã ghiền..."

"Chậc chậc, lúc này tôi mới để ý thấy, người này đang mặc quần áo của anh trai tôi..."

Bên cạnh có tiếng ồn ào vang lên, hóa ra là ba gã bị chặn giọng lại có thể nói.

"Các người là ai?"

Hạ Trùng vừa tỉnh dậy, bất giác bối rối hỏi: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"

Lục Tân lại nghiêm túc cân nhắc đến vấn đề có nên khử ba tên này hay không.

Xem xét tình hình hiện tại, anh khẽ lắc đầu nói: "Hiện tại không có thời gian để thảo luận những vấn đề vô vị này."

"Hiến tế bên ngoài đã bắt đầu, chúng ta nên ra ngoài rồi."

"Xẹt!"

Hạ Trùng chợt phản ứng lại, nhảy cẫng lên, đặc biệt có tinh thần.

Nhưng nhìn thế giới xung quanh bằng ánh mắt có chút hoang mang, cô ấy mím môi nhìn về phía Nhị Hào.

"Tôi chỉ có thể giúp anh được nhiêu đây..."

Nhị Hào ngẩng đầu nhìn Lục Tân thì thào nói: "Nếu ra ngoài, tôi thật sự quên mất phải làm gì..."

"Tôi chỉ dối gạt anh có chuyện đó thôi, những chuyện khác đều là thật..."

"Không sao."

Lục Tân gật đầu, xoay người đi tới bên cầu, nhìn màu sắc trước mặt không ngừng thay đổi, không khí mờ mịt, anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào, hạt đen trong mắt bắt đầu run lên, sau đó giống như một dòng nước chảy, các hạt đen trong mắt phải thực sự chảy sang mắt trái, sau đó khiến toàn bộ mắt trái của anh đều biến thành một khối đen đặc.

Đồng thời, tay trái của anh cũng biến thành màu đen, như thể đeo lên một chiếc găng tay.

Sau khi bị ô nhiễm bởi cơn ác mộng của thần trước đó, anh có thể cảm giác được sự hiểu biết của mình về các hạt đen đã trở nên sâu sắc hơn.

Đây là chuyện anh không thể làm được trước đây, kiểm soát các hạt đen ở mức độ nào đó.

Khi các hạt đen tập trung trên bàn tay trái, anh suy nghĩ một lúc, sau đó uốn cong ngón tay.

Hướng về phía không khí, anh búng một cái.

Tích tích!

Động tác của anh giống như đang gõ cửa.

Âm thanh vang lên trong không khí, đồng dạng cũng giống như tiếng gõ cửa.

Nơi anh búng vào khẽ run lên, nhưng hiển nhiên sẽ không có bất kỳ hồi âm nào.

Phía sau anh, bao gồm Nhị Hào, Hạ Trùng, lão Vương, Cú Đêm và Cửu Đầu Xà, tất cả đều ngây người nhìn anh.

Nhìn biểu cảm của họ, có vẻ hơi khó hiểu.

Sau khi búng nhẹ vài lần, Lục Tân im lặng một hồi, rồi đột nhiên xòe năm ngón tay ra, lòng bàn tay đen như mực giống như lập tức trở nên vô cùng điên cuồng, hạt đen trong mắt trái run lên cực hạn, sau đó năm ngón tay anh dùng sức chộp vào trong không khí, tiếp theo đó, cấu xé hung tợn, chỉ thấy không khí giống như một tờ giấy dán tường, trực tiếp bị anh xé ra một mảnh lớn.

Thô bạo lại vô lý.

Một lỗ thủng méo mó và dị thường ngay tức khắc xuất hiện trước mặt mọi người.

Họ thậm chí có thể cảm giác được có luồng không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào ngay sau đó.

"Đây..."

Mọi người đều sững sờ.

Những người khác đã nhìn thấy chỗ rách trước mặt Lục Tân, thậm chí qua khe hở, họ có thể nhìn thấy thành phố Hỏa Chủng ở bên ngoài, cùng những tòa nhà rực rỡ ánh đèn và vầng trăng đỏ trên bầu trời, biểu cảm chậm rãi trở nên vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Cho dù là Nhị Hào cũng tỏ ra hơi ngạc nhiên và nói nhỏ: "Số Chín, nửa còn lại của anh thật lợi hại..."

"Chất lượng của anh ấy thậm chí còn vượt qua cả thế giới này..."

Lục Tân khẽ gật đầu, khi bị thế giới này làm ô nhiễm, anh mới phát hiện.

Chờ cho đến bây giờ mới thử nghiệm, vì anh không thể để một kẻ chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng như Nhị Hào ở lại đây một mình.

Đã làm việc được nhiều năm, anh biết tầm quan trọng của việc vẽ một chiếc bánh.

Thật ghê tởm khi chỉ vẽ bánh cho những người trung thực.

Nhưng một người đàng hoàng cả bánh cũng không có thì làm sao chịu đựng tiếp được đây?

Sau đó, trong khi những người khác vẫn còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên vui mừng khi nhìn thấy lối ra này, thì Lục Tân lại chìm đắm trong cảm xúc.

Nhưng Hạ Trùng lại đột nhiên phản ứng lại.

"Nửa còn lại?"

Cô ấy hơi tò mò, sau đó nhìn thấy bàn tay trái màu đen của Lục Tân, vẻ mặt có chút khó hiểu.

"Tôi đi trước đây..."

Lục Tân quay đầu liếc nhìn lại Nhị Hào, khẽ gật đầu, sau đó bước ra khỏi thế giới này.

Khoảnh khắc bước ra khỏi thế giới này, anh phát hiện thấy điểm dừng chân của mình là một tòa nhà cao, nằm ở trung tâm thành phố Hỏa Chủng, nơi anh có thể cảm nhận được gió đêm cuốn quanh, cùng tiếng ồn ào của thành phố, cả sự hỗn loạn vô tận của lực lượng tinh thần tăng vọt.

Phía sau, đột nhiên vang lên tiếng tranh giành và đánh nhau: "Tôi trước, tôi trước..."

Sau một loạt tiếng huyên náo, lão Vương, Cú Đêm và Hạ Trùng đều bị đẩy ra khỏi thế giới đó, Cửu Đầu Xà đi sau nhất.

Hơn nữa, tất cả chín cái đầu đều rụt lại, để tránh bị em gái nhìn thấy.

Khi Lục Tân bước ra khỏi thế giới này, bóng dáng em gái và cha lập tức xuất hiện bên cạnh anh, một người thân hình cao lớn, im lặng và lạnh lùng, người còn lại thì cẩn thận nấp bên cạnh Lục Tân. Ba người họ cùng quay đầu, nhìn về phía lỗ hổng bị Lục Tân xé ra, thì thấy Nhị Hào đang đứng trơ trọi một mình trên cây cầu của thế giới ác mộng, cố gắng mỉm cười nhìn họ.

Họ khẽ vẫy tay, chào tạm biệt và nhìn vết rách dần lành lại.

"Hít..."

Khi thế giới ác mộng hoàn toàn khép lại, Lục Tân hít một hơi thật sâu, cuối cùng cảm thấy thoát khỏi cảm giác bị đè nén và đảo ngược đó.

Cúi đầu nhìn đi, thì thấy thành phố này đang bị cuốn đi một cách điên cuồng.

Anh nhìn đám đông chen lấn xung quanh, cảm nhận được lực lượng tinh thần đang nhấn chìm cả thành phố.

Giơ tay nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: "Thời gian tụ họp đã đến..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận