Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 809: Lãnh Chúa Tinh Thần (2)

Khi giọng nói vang lên, những người đau khổ hoặc bất hạnh đang khóc thút thít khắp mọi nơi của thị trấn nhỏ.

Đồng loạt bị một loại sức mạnh tinh thần khống chế, bọn họ gào lên thật bi thương.

Những ký ức đau khổ đã chìm sâu trong trí óc lập tức lộ ra nguyên hình nguyên dạng, cơ thể ai cũng bắt đầu vỡ ra, có một xúc tua màu đen lan ra, sau đó cơ thể cũng thay đổi theo, từng cánh hoa màu đen bay ra.

Thị trấn nhỏ đang ngập tràn ánh nắng tươi sáng, bỗng nhiên chìm vào âm u.

Từng đóa từng đóa hoa màu đen to lớn đang nở rộ khắp các ngóc ngách của thị trấn nhỏ, mang theo một hơi thở âm u và lạnh lẽo.

Hơi thở Ecuador lại tràn ngập khắp thị trấn nhỏ này lần nữa.

Cùng lúc đó, sức mạnh âm u và lạnh lẽo này không ngừng khuếch tán, phía Đông và phía Bắc vang lên tiếng ầm ầm.

Chính là hai cái giá chữ thập to đùng mới vừa bị Lục Tân phá hủy kia.

Máu thịt và xương cốt bị rơi rụng của chúng đột nhiên khép lại, hơn nữa còn được thêm một sức mạnh nào đó vào, lập tức liên kết chồng vào nhau, bắt đầu từ hai chân, dệt thành bộ dây thần kinh, giống như thời gian đảo ngược mạch máu và da thịt lại quay về vị trí cũ lần nữa.

Không chỉ có như thế, thế giới thị trấn nhỏ lại bắt đầu rung lắc dữ dội.

Bỗng nhiên có một tiếng vang thật lớn. Trên bầu trời có càng nhiều giá chữ thập rớt xuống.

Từng cái từng cái, rơi xuống xung quanh thị trấn nhỏ giả dối này, tựa như hình thành một cái hàng rào tre dày đặc, kín mít.

Trên mỗi một cái giá chữ thập đều có khuôn mặt của đại giáo chủ Ecuador.

Chúng chằng chịt, kề sát vào nhau, dùng cái ánh mắt hờ hững nhìn chằm chằm xuống thị trấn nhỏ.

“Tôi chính là Ecuador.”

Giọng nói của Đại giáo chủ Ecuador giống như trên trời vọng xuống, khiến cho người khác nảy sinh một cảm giác sôi sục.

Tựa như nếu không nảy sinh ý định phản kháng thì chính là sai lầm.

“Ecuador là mạng sống của các ngươi, các ngươi không thể cãi lời…”

“Ecuador đồng hành cùng các ngươi, các ngươi sẽ mãi mãi không thể tránh né...”

Âm thanh ào ào như nước lũ tràn ngập khắp thị trấn nhỏ, càng lúc càng có nhiều đóa hoa màu đen nở rộ từ cơ thể những người bất hạnh kia.

Hơi thở u ám lạnh lẽo lan tràn xuống dưới, dường như Lục Tân đang bị nhốt trong thị trấn nhỏ.

Xung quanh anh đều là giá chữ thập cao trùng điệp, hơn nữa càng lúc càng cao lên dài thêm, gần như là đâm thủng trời.

Đóa hoa màu đen dần nở rộ, bao trùm hết những người đang than khóc trong thị trấn nhỏ, dưới đóa hoa là từng bụi gai kết vào nhau, tạo thành rừng rậm dày đặc, Lục Tân bị vô số bụi gai bao vây, tựa như bị nhốt trong nhà giam sắt thép.

Anh mới cử động, một tiếng “xẹt” vang lên, trên người đột nhiên xuất hiện một miệng vết thương thật dài.

Miệng vết thương bị một cảm xúc khác thường len lỏi vào cơ thể, bỗng nhiên trước mặt anh hiện lên từng khuôn mặt đầy máu.

Chính là ký ức mà anh không muốn chạm vào nhất.

Nhưng mà dường như những bụi gai có một loại sức mạnh nào đó có thể khơi dây ký ức đau khổ sâu thẳm trong trí óc của một người ra ngay trước mắt họ.

Khiến lòng người phiền não không thôi.

“Vụt!”

Lục Tân nổi giận, vung tay lên, bàn tay đầy hạt màu đen lập tức chém xuống bụi gai màu đen chừng ba bốn mét vuông, sau đó phá hủy chúng thành tro bụi. Nhưng chớp mắt, những bụi gai màu đen kia lại lan tràn ra lần nữa, vẫn bao vây anh ngay chính giữa.

Liếc mắt nhìn quanh, khắp thị trấn nhỏ đều mọc bụi gai màu đen, giống như sóng lúa đang đối mặt với cậu thiếu niên cầm lưỡi liềm trong tay.

Anh vừa vung tay chém, một giây sau những sóng lúa kia lại trỗi dậy khiến anh cảm thấy lạnh hết cả người.

Anh bị bụi gai này bao vây chính giữa không thể cử động được.

Cử động nhẹ sẽ bị bụi gai đâm vào, khi bị chúng đâm, trong đầu sẽ xuất hiện vô số ký ức mà bản thân anh không muốn nhớ lại.

Những ký ức này làm nhiễu loạn sự chú ý của anh, mang đến cho anh một cảm giác đau khổ.

Nói đơn giản đây chính là hành vi thích bóc lớp sẹo của đối thủ khi đang cãi nhau, sức sát thương cực kỳ lớn.

Trên vô số giá chữ thập xung quanh luôn có ánh mắt lạnh nhạt nhìn chăm chú xuống dưới, ánh mắt dần trở nên âm u và lạnh lẽo.

Giọng nói của Đại giáo chủ Ecuador tựa như ra lệnh cả thế giới này:

“Đây là thế giới của tao, tất cả sức mạnh tinh thần đều phải bị tao chi phối, bao gồm mày.”

“Tao có thể ban cho mày tai họa vô tận, cũng có thể cho mày một cuộc sống vô cùng vô tận.”

“Ở thế giới này, tao chính là Lãnh Chúa Tinh Thần, tại sao mày lại dám làm trái mệnh lệnh của tao?”

Giọng nói anh ta giống như sấm rền phía chân trời, ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn.

Bụi gai xung quanh bỗng nhiên bắt đầu sinh trưởng tốt tươi hơn, chúng liều mạng kéo dài dây leo của mình giống như ác ma giương nanh múa vuốt.

Những thứ này giống như thanh kiếm bủa vây về phía Lục Tân từ khắp bốn phương tám hướng.

“Thình thịch...”

Trong bụi gai màu đen, Lục Tân lẳng lặng đứng ở đó.

Trái tim anh vẫn đập thình thịch, từng nhịp, từng nhịp tựa như có thể khiến anh choáng váng.

Anh nhìn bụi gai màu đen vô cùng vô tận ở xung quanh, khuôn mặt lộ ra vẻ thưởng thức, sau đó ngẩng đầu nhìn Lãnh Chúa Ecuador.

Thái độ nói chuyện rất hòa bình, cũng rất nghiêm túc, chỉ có nụ cười có vẻ hơi khoa trương:

“Anh đang nói ban cho tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận