Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1553: Chuyện trong nhà không cần người ngoài nhúng tay vào (1)

“Kẻ điên điên khùng khùng kia đang làm gì vậy?”

Khi gã hề kia bắt đầu kéo màn vũ đài, bắt đầu màn biểu diễn quái dị này, bầu không khí xung quanh chợt rơi vào yên tĩnh.

Dưới sự bảo vệ của thiếu nữ hư vô, giáo chủ áo đen từ đầu tới cuối luôn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn vào Lục Tân chợt ý thức được có điều gì đó không đúng.

Dưới thời điểm Lục Tân điên cuồng tấn công ông ta, sắc mặt của ông ta lạnh lẽo cứng rắn, thậm chí ánh mắt còn khiêu khích, hiện tại Lục Tân đã dừng lại, thế mà sắc mặt của ông ta lại biến đổi tột độ.

Ông ta tức giận đưa mắt nhìn về phía gã hề bên kia, răng cắn chặt như muốn nứt ra.

Thế nhưng màn biểu diễn của gã hề tiến hành cực kỳ nhanh chóng, dùng một kiểu tiết tấu như chè chén say sưa mà diễn biến, giáo chủ áo đen thậm chí còn không có đủ thời gian để tiến hành ngăn cản màn biểu diễn kia, cũng có thể nói là, dưới sự tấn công chấn nhiếp như muốn hủy diệt của Lục Tân bên này, ông ta cũng không đủ lực mà đi ngăn cản.

Mà người hề đang đối mặt với ông ta cách tầng tầng lớp lớp không gian kia thì lại đang nhanh chóng kết thúc màn biểu diễn, sau đó trong một phút hỗn tạp khốn đốn nào đó quay đầu nhìn lại.

Nở một nụ cười quái dị với ông ta, trong nụ cười tràn ngập sự điên cuồng và bí ẩn…

Trong lòng giáo chủ áo đen chợt tràn ngập một loại lo lắng không thể hình dung, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lục Tân.

Lúc này Lục Tân đang lẳng lặng đứng yên tại chỗ, những hạt màu đen cũng đã rung động đến mức cực độ, thế nhưng lại bỗng nhiên dừng lại.

Giống như một ngọn lửa mãnh liệt đang hừng hực như muốn thiêu đốt tất cả, nhưng trong nháy mắt muốn nổ lên kia, lại bị người ta nhấn xuống mặt nước.

Vì vậy, hết thảy những kiềm chế muốn hủy diệt tất cả cùng với sức mạnh càng lúc càng điên cuồng hơn kia cũng lắng đọng lại vào giờ khắc này.

Cặp mắt đen nhánh của Lục Tân tựa như hai cửa động sâu hun hút.

Nhưng anh lại không nhúc nhích, dường như đang nghiêm túc lắng nghe một điều gì.

“Điều quan trọng nhất là, là hy vọng…”

“Con chẳng qua chỉ là bản thân con mà thôi, là cột trụ vững chắc của gia đình chúng ta, cũng là nơi cho chúng ta tựa vào…”

“Trên thế giới này, luôn sẽ có rất nhiều người, luôn áp đặt vận mệnh đến người con, nhưng điều đó không hề đúng…”

“Không có bất cứ một ai sinh ra đã đáng bị tước đoạt số mệnh cả, có thể làm chính mình là điều hạnh phúc nhất trên đời này…”

Những lời của mẹ đang nhẹ nhàng vang lên trong đầu anh.

Giọng nói dịu dàng mà quan tâm trong lúc nhất thời phảng phất qua đầu óc hỗn loạn của Lục Tân, khiến cho anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thanh tỉnh.

Sau đó, một loại cảm giác sợ hãi tột độ cùng với vô cảm tột cùng khiến cho Lục Tân cảm thấy bản thân mình dường như đã biến thành hai người.

Anh ngẩng đầu nhìn vào bóng dáng đang đứng ở chỗ sâu trong cung điện tàn tạ kia.

Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn vào ánh mắt này.

Nhưng trong thực tế anh đã vô cùng quen thuộc với ánh mắt này rồi.

Bởi vì ngay từ nhỏ người này đã luôn quan sát anh, lạnh nhạt, không động tác, cứ thế mà quan sát anh, khiến cho bản thân anh tự cảm nhận được sự áp lực vô cùng, khiến cho bản thân anh từ đầu đến cuối không thể thở nổi, khiến cho bản thân anh vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới màu xám tro, không thể nào cảm nhận được sự hoạt bát và nhẹ nhàng.

Nhưng từ ánh mắt này xem ra, anh thậm chí có cảm giác như đang soi gương vậy.

Sức mạnh từ ánh mắt này chính là như vậy, từ đầu đến cuối luôn khiến cho bản thân anh cho rằng, đây là ánh mắt của chính anh.

Nhưng sự thực thì không phải như thế.

Vào giờ khắc này, trong nội tâm Lục Tân thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác run lẩy bẩy, anh bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều thứ.

Hoặc là nói, rất nhiều người.

Ví dụ như, những người có cuộc sống hạnh phúc đang thưởng thức cà phê bên trong quán cà phê bên đường.

Ví dụ như những người ở trong công ty vận tải, cho là bản thân là người của Tần Nhiên.

Ví dụ như những người sống trong thị trấn nhỏ, ngày qua ngày luôn duy trì nụ cười mỉm trên gương mặt.

Những người bị ô nhiễm.

Lục Tân đột nhiên cảnh giác, chính bản thân anh cũng là người bị ô nhiễm.

Bản thân anh, đang dần dần trở thành một phần của thể ô nhiễm, cho nên đang đánh mất chính mình.

“Mong muốn hủy diệt bọn họ không phải sao?”

Vào lúc Lục Tân nghĩ đến điểm này, thậm chí cảm thấy có chút nổi da gà, lại có giọng nói vang lên trong đầu anh.

Lục Tân cũng không biết đây là có người đang nói chuyện với mình hay chẳng qua chỉ là bản thân mình đang tự sinh ra một ý niệm mà thôi.

Người đó nhẹ nhàng lên tiếng, dường như đang bình tĩnh đến cực độ, lại cũng giống như đang điên cuồng đến vô cùng: “Là bọn họ đã hãm hại cậu.”

“Là bọn họ khiến cho cậu phải sống một cuộc đời u tối như thế!”

“Là bọn họ đã phá hủy nhà của cậu, là bọn họ muốn hủy hoại cuộc sống của cậu…”

“Cho nên, không phải nên tức giận sao? Không phải nên hủy diệt bọn họ sao?”

“Cậu hẳn nên hủy diệt bọn họ, cậu hẳn nên khiến cho bọn họ phải trả cái giá đắt nhất…”

“Bởi vì cậu là Thần.”

“Bởi vì sự uy nghiêm của bạo quân, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh nhờn…”

“Đúng vậy…”

Vào thời điểm người đó thốt lên câu phải hủy diệt bọn họ, Lục Tân đã nhanh chóng đáp lời gã.

Lúc này cũng không cần anh trả lời, gã đã “tự mình” đưa ra những lời tiếp theo rồi.

Thế nhưng ngay sau đó, Lục Tân lại bỗng nhiên lắc đầu, trong giọng nói tràn ngập sự nghi ngờ: “Thế nhưng đây là chuyện trong nhà của tôi mà…”

Giờ khắc này, những hạt màu đen đang rung động cũng chợt dừng lại rất nhiều.

“Tôi là một con người…”

Lục Tân chậm rãi lên tiếng, lời anh nói ra vô cùng chân thành, hay cũng có thể nói, là bên trong lòng anh đã sinh ra tư tưởng như thế:

“Có người đang chờ tôi trở về, cũng có người đang chờ tôi đi cứu…”

“Tôi không có khả năng đặt tâm tư của mình lên việc hủy diệt thế giới này, bởi vì chỉ ngặt mỗi việc bảo vệ tốt cuộc sống của bản thân mình thôi cũng đã rất bận rộn rồi…”

“Hèn yếu, nhát gan, không được trò trống gì…”

Vào thời điểm những suy nghĩ này nổi lên, bất thình lình, trong đầu anh xuất hiện những thay đổi cực lớn.

Tất cả những mê man, mơ hồ bỗng nhiên thống nhất đứng lên, biến thành thủy triều rống giận mà kêu to.

Tựa như một con quái vật đang gầm thét ở trong đầu của Lục Tân, tức giận với suy nghĩ của anh.

Mà Lục Tân chỉ lẳng lặng lắng nghe, cảm nhận sự tức giận vô biên ấy.

Cảm nhận được toàn bộ ngọn lửa địa ngục nặng nề đang đặt trên trái tim mình…

Anh chẳng qua là trầm mặc thừa nhận, chờ đến nháy mắt bản thân mình chịu qua áp lực lớn nhất mới chậm rãi mở miệng:

“Đúng vậy, người không nổi giận là người mềm yếu…”

“Thế nhưng, người bị nỗi tức giận khống chế, lại chính là ngu xuẩn, không phải sao?”

“Soạt!”

Vào thời điểm Lục Tân nói ra những lời này, hoặc có thể hiểu là khi anh sinh ra những suy nghĩ này, xung quanh bỗng nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

“Tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, không có dã tâm hủy diệt thế giới này, cho nên…”

“So với việc sau khi mất đi mới phát tiết lửa giận, tôi càng hy vọng bản thân không mất đi…”

Giọng nói trầm thấp của Lục Tân rất từ tốn, nhưng lại vô cùng kiên định với suy nghĩ trong nội tâm này, anh nhỏ giọng lên tiếng:

“Ông không phải là tôi, chuyện trong nhà của chúng tôi, cũng không cần người ngoài nhúng tay vào…”

Tất cả những tiếng gầm thét điên cuồng rút đi trong khoảnh khắc, giống như một tảng đá to lớn, đột nhiên nổi lên, đồng thời ánh mắt trong cung điện đổ nát, trong khoảnh khắc ấy cũng càng ngày càng xa rời Lục Tân, từ từ, người đó trở lại chỗ sâu trong ý thức của Lục Tân.

Trong ánh mắt của gã là sự thất vọng và tức giận mơ hồ.

Mà Lục Tân lại chỉ lẳng lặng nhìn gã, ánh mắt bình tĩnh, một mực đưa mắt nhìn người đó biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận