Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 138: Tặng em một cái món đồ chơi thật to (2)

Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Con tin!”

Mẹ nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt bà cứ như có thể nhìn thấu mọi thứ, nhưng không vạch trần suy nghĩ của Lục Tân.

“Nếu con tin tưởng người nhà con, đường nhiên nên tìm người nhà giúp con.”

Mẹ cười tủm tỉm, liếc mắt sang chỗ của em gái.

Lục Tân cũng nhìn sang theo bản năng, anh thấy em gái nhìn về phía mẹ và mình với vẻ mặt cảnh giác, dường như đang lo cô sẽ bị hai người lừa. Cả người cô như là cong lên giống con mèo mun, sau đó nhe hàm răng nanh sắc nhọn với Lục Tân.

“Con vẫn luôn mượn sức mạnh của em gái, nhưng con thật sự tin tưởng con bé sao?”

Mẹ như đang dỗ dành hai đứa con không nghe lời: “Tuy em có hơi nghịch, cũng hơi xấu tính, tính cách có hơi kỳ lạ, nhưng con bé rất quấn con. Con lo con bé học thói xấu, luôn đề phòng con bé, nhưng con có nghĩ mình nên tin tưởng con bé không?”

Lục Tân đột nhiên hiểu rõ lời của mẹ, trong lòng run lên.

Đương nhiên anh không tin.

Em gái có sở thích chơi đồ chơi không giống những người khác.

Nếu không giám sát chặt chẽ sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng mà, đúng là em gái đã đi theo anh xử lý rất nhiều chuyện…

Qua một lúc lâu, Lục Tân mới từ từ nói: “Con có thể tin tưởng sao?”

Mẹ cười tủm tỉm, đáp lại: “Con lựa chọn tin tưởng sao?”

Vấn đề này dường như đang hỏi ngược lại Lục Tân.

Một lúc sau, anh khẽ hỏi: “Mẹ muốn nói gì với con?”

“Mẹ muốn nói với con là…”

Nụ cười trên mặt mẹ bỗng nhiên trở nên thần bí: “Con luôn mượn sức mạnh của em gái…”

“Nhưng con có nghĩ tới việc cho em gái mượn năng lực của mình hay không?”

Trong lòng Lục Tân nảy sinh một suy nghĩ khác thường.

Anh chỉ cảm thấy mạch máu hai bên huyệt Thái Dương đang hơi nhảy lên, trong lòng dường như có cảm xúc trở nên kích động.

“Có phải con cảm thấy bản thân mình cực kỳ bình thường không?”

Nụ cười trên mặt mẹ càng trở nên thần bí hơn chút, ánh mắt bà nhịn Lục Tân đầy trìu mến:

“Con thể tiến vào phạm vi ảnh hưởng năng lực của người khác, giống như người bình thường, nhưng con không phát hiện ra năng lực của con khi ở trong phạm vi của người khác chính là luôn giữ được tỉnh táo? Con có thể nghe được giọng nói mà chỉ người bình thường nghe được, nhưng con cảm thấy đây là vì lượng cấp tinh thần của con thấp giống như người bình thường, hay là vì năng lực của con cao hơn những người có năng lực khác?”

Lục Tân hiểu rõ ý của mẹ.

Thật ra anh luôn biết điều này, cũng đã phát hiện ra nó từ sớm.

Trong tình thế khẩn cấp, mỗi một giây do dự thì sẽ càng có thêm nhiều người chết.

Vì thế, Lục Tân cũng chỉ suy tư hai giây, rồi sau đó đưa ra quyết định của chính mình.

“Con tin mẹ!”

Anh nhìn mẹ, nói.

Sau đó anh từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía em gái: “Con cũng tin em gái.”

Bởi vì lúc này ánh mắt của anh có hơi kỳ lạ, đến mức em gái còn lùi ra sau vài bước theo bản năng, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Còn sau khi Lục Tân nhìn về phía em gái, đột nhiên nở nụ cười.

Anh giơ tay chỉ về phía con quái vật mặt người khổng lồ, nói: “Em gái, không phải em luôn muốn một món đồ chơi sao?”

“Cái con kia, anh tặng cho em chịu không?”

Em gái lập tức ngây ra, trên khuôn mặt nhỏ là vẻ ngạc nhiên và không dám tin.

Có điều vẻ mặt của cô nhanh chóng trở nên hưng phấn và vui mừng, cô ngồi dậy chạy nhanh về phía Lục Tân.

Cô nhảy lên trên không trung, dưới trăng máu, dang rộng hai cánh tay nho nhỏ.

Lục Tân đứng yên ở đó, để mặt em gái nhảy ra sau lưng anh ôm lấy cổ anh như đang làm nũng.

Mẹ đứng bên cạnh nhìn hai đứa con đang vui đùa, mỉm cười đầy hạnh phúc.

Còn ở khu chung cư cách đó mười mấy ki-lô-mét , cha lập tức phát ra tiếng rít gào ngập trời, tiếng hét kia dường như lay động cả tòa chung cư, thậm chí còn truyền xuống dưới lòng đất. Tiếng hét mãnh liệt như vậy nhưng không có ai nghe thấy, tòa thành thị này, tất cả những người hoảng loạn, những người sợ hãi cũng đều không biết lúc này đã xảy ra chuyện gì.

Cũng vào lúc này, cả người Lục Tân hơi cúi xuống, trên mặt nở một nụ cười quái quỷ.

Rồi sau đó anh đột nhiên chạy nhanh lên, giống một con quái vật vặn vẹo và đầy quái đản xông về phía trước.

Tốc độ càng lúc càng tăng nhanh, ánh sáng hưng phấn trong mắt càng lúc càng nhiều.

“Cảm ơn anh hai...”

Gió mạnh phất qua hai bên người anh, dường như có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng cười vui vẻ của em gái: “Tặng cho em món đồ chơi thật to…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận