Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 399: Đều là việc tôi nên làm (1)

Vù...

Sau khi nuốt không còn một con quái vật tinh thần nào, tất cả bóng đen đều cuốn trở về.

Từ khách sạn Đông Hải dâng lên một trận cuồng phong tản ra xung quanh, cuốn theo vô số bụi đất cùng đất cát.

Chuyện xảy ra trong nháy mắt thế này, tất cả nhân viên vũ trang và tất cả đội điều khiển đặc biệt ở xung quanh tất đều lấy máy phóng xạ tinh thần ở bên hông ra kiểm tra, các giá trị đều chạm đỉnh, sau đó lại nhanh chóng hạ xuống, trực tiếp rơi xuống điểm thấp nhất, dường như là tất cả sức mạnh tinh thần vượt quá mức bình thường đều đã biến mất hết cả.

Mọi người trông thấy cảnh tượng kia, trái tim cũng từ trên cao ngã xuống đáy vực và gần như ngừng đập.

Xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng xì xì của dòng điện đã ổn định lại.

"Sao thế..."

Ông Tô vừa mở miệng đã phát hiện giọng nói của mình hơi run, vội điều chỉnh một chút rồi mới nói:

"Sao không còn động tĩnh gì thế?"

Giáo sư Bạch thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía khách sạn Đông Hải đang trở nên yên tĩnh: "Có lẽ là đã được giải quyết rồi."

"Nếu như giải quyết rồi..."

Yết hầu của bộ trưởng Thẩm bỗng chuyển động một cái, nhưng ông ta vẫn duy trì sự uy nghiêm: "Vậy đơn binh đâu?"

Lúc này, ba người bọn họ đều trông vô cùng bình thường, thậm chí trên cũng không hề có một biểu cảm dư thừa nào, nhưng nếu nghe kĩ hơn sẽ có thể phát hiện giọng nói của họ đều hơi khàn khàn, ngay cả thân thể trông có vẻ thong dong của họ cũng đều hơi căng cứng.

Trần Tinh nhìn thoáng qua Oa Oa đang ngồi trong xe, trên mặt đeo kính, nói: "Đơn binh sẽ không có chuyện gì đâu."

Rõ ràng, ba người này thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ quan sát nhau một chút.

Giống như là họ đang quan sát xem đối phương có phát hiện rằng mình đang căng thẳng hay không vậy.

Sau đó phát hiện được thật ra mọi người đều rất căng thẳng, nên bọn họ mới an tâm.

Yên lặng quay đầu, nhìn sang khách sạn Đông Hải.

Trong lòng đều chỉ có một vấn đề: Dường như sứ đồ áo đỏ với tất cả quái vật tinh thần thật sự đều bị tiêu diệt rồi, vậy đơn binh đâu?

xung quanh, thành viên tiểu đội điều khiển đặc biệt cùng với các chiến sĩ vũ trang khắp nơi vẫn đang bận rộn phong toả hiện trường, sau khi xác định được may mắn không hề tồn tại nguy hiểm gì, bèn gọi tiểu đội chi viện đến để thanh lý... Đi vào làm công việc thanh lý và cứu hộ của bọn họ ở khu vực ô nhiễm cuối cùng.

Trong kênh, có thể nghe thấy tiếng Hàn Băng vẫn luôn hồi hộp, nói thầm: "Anh đơn binh... Anh đơn binh..."

"Có nghe thấy không?"

Nhưng trong kênh vẫn luôn có vẻ rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào truyền đến

Điều này, khiến cho bọn họ không khỏi cảm thấy hơi lo lắng một chút.

Cũng ngay lúc này, Oa Oa đang ngồi trong xe bỗng nhiên phát ra một tiếng cực thấp, thoắt cái đẩy cửa đi ra.

Đó là một âm thanh mừng rỡ không tự chủ được.

Đám người phát hiện gì đó, vội lần theo ánh mắt cô bé nhìn về phía trước, trong lòng không nhịn được khẽ sít chặt.

Bọn họ lập tức trông thấy giữa con đường phố đi đến khách sạn Đông Hải phía trước, bên trên chất đầy các loại đất đá và xe cộ nghiêng đổ, phía sau dây điện trên đường phố và những túi giấy phế liệu và bụi bặm tung bay xuất hiện một cái bóng.

Cái bóng kia càng đi càng gần, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của anh...

Chính là Lục Tân, anh đang chậm rãi đi từ khách sạn lớn Đông Hải đến đây, trong tay còn cầm thêm một thứ.

Mãi đến khi anh lảo đảo đi đến nơi cách đám người không đến năm mươi mét mới có người nhận ra thứ anh đang cầm theo.

Đó là một cái đầu người và bên trên vẫn còn đang chảy máu.

Nhìn từ sắc mặt tái nhợt của cái đầu người kia, đó chính là "người năng lực" cấp S của Hải Thượng Quốc kia.

Người trẻ tuổi đi ra từ trong đám phế tích, bước chân ổn định, mặt không biểu cảm, trong tay cầm theo một cái đầu người đang nhỏ máu...

Ít nhiều gì, mấy người trong tình cảnh này đều hơi sởn gai ốc.

Tiểu đội chi viện vốn cầm trong tay một cái khăn rộng để lúc nào cũng có thể đón được Lục Tân, đều trở nên cứng đờ.

"Ồ?"

Lục Tân đi khoảng chừng ba mươi mét, mới phát hiện có nhiều ánh mắt đang nhìn mình như vậy.

Dường như anh có hơi xấu hổ, vội chạy chậm vài bước, như là chạy vội đến để tránh để cho người ta chờ mình quá lâu.

Chỉ là anh cũng không ý thức được, động tác chạy chậm này của mình suýt chút nữa đã dọa cho vô số người phải quay đầu bỏ chạy.

"Các người sao thế?"

Đến thêm khoảng mười mét, Lục Tân mới ngẩng đầu nhìn về phía đám người cứng đờ như những pho tượng điêu khắc kia, tò mò hỏi.

Trong lúc nhất thời, đám người ở đó đều không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.

Vẫn là Trần Tinh phản ứng tương đối nhanh, trầm giọng hỏi: "Đơn binh, nhiệm vụ thanh lý hoàn thành thế nào rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận