Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1697: Chung cực có nguồn gốc từ đâu? (2)

Nghe thấy lời của Hắc hoàng hậu, chân mày của Lục Tân không nhịn được nhíu chặt lại.

Mỗi một câu nói của Hắc hoàng hậu anh đều nghe rất rõ ràng, thế nhưng ý mà bà ta muốn biểu đạt ra, trong lúc nhất thời anh lại không thể tiêu hóa được.

Bởi vì lời nói của bà ta, dường như không phải là một thực thể, dường như so với Ban đầu mà anh từng gặp, không hề giống nhau.

Tổng hòa sinh mệnh, cái quỷ gì vậy?

Hình ảnh phản chiếu của thế giới tinh thần? Thứ này có ý nghĩa là gì?

Anh không nhịn được mà cất lời hỏi: “Vậy thì tại sao phải tồn tại sinh mệnh? Sự tồn tại của nó, có… mục đích gì chứ?”

“Mục đích?”

Hắc hoàng hậu cười lên một tiếng, sau đó lắc đầu: “Không có mục đích, cũng không có ý nghĩa gì.”

“Thứ mà tôi đang nói với cậu, cũng không phải là con quái vật mà cậu xem là đang ngủ say ở tầng áp chót của vực sâu.”

“Cũng không phải là vũ khí mà phòng làm việc của các cậu tranh đấu…”

“Ban đầu mà tôi nhắc đến, chính là Ban sơ, chính là Ban sơ mà đầy đủ nhất, cũng chính là Ban đầu có thể gây ảnh hưởng thực tiễn lên tất cả mọi người…”

Bà ta nói đến chỗ này, thậm chí giọng điệu còn trở nên nặng nề hơn nữa, bà ta nghiêm túc nhìn về phía Lục Tân, nói:

“Đừng có dùng suy nghĩ của cậu mang ra để thấu hiểu nó.”

“Ban đầu cũng chỉ là Ban đầu thôi.”

“Nó hạ xuống thế giới này, cũng chỉ là vì nó vẫn luôn hành động dựa trên quy luật vốn có mà thôi.”

“Cũng giống như trăng sao trên bầu trời, giống như vạn vật trong vũ trụ, sự ra đời và tận diệt của bọn chúng, có ý nghĩa gì đâu chứ?”

“Vụ nổ vũ trụ và tưởng niệm, thì có ý nghĩa gì?”

“Ý nghĩa là thứ mà chỉ có con người thời theo đuổi, thần sẽ không…”

“Sự tồn tại của Thần, bản thân nó đã là ý nghĩa rồi!”

Lục Tân nghe lời nói của bà ta, không nhịn được ngồi ngăn ngắn người lên.

Không quá giống nhau.

Những gì bà ta nói, so với những gì mà trước giờ anh vẫn biết, vẫn hiểu, không giống nhau cho lắm.

Nhưng dường như, lại có loại trực giác nào đó, khiến cho mình sinh ra lòng tò mò, cực kỳ muốn nghe tiếp.

“Ban đầu, cũng không phải là tai nạn xảy đến với thế giới này.”

Hắc hoàng hậu cũng hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn Lục Tân, nhẹ giọng lên tiếng: “Ban đầu ra đời từ rất sớm.”

“Nó có thể là hình ảnh phản chiếu của sinh mệnh, cũng có thể hiểu thành mặt u ám của sinh mệnh.”

“Vũ trụ này, tất cả đều thuộc về phạm trù không gian ba chiều, phàm là những thứ có tư tưởng, những nền văn minh nhân loại đã từng xuất hiện, thì đều sẽ có Ban đầu.”

Từ khi sinh vật đầu tiên của thế giới này ra đời, nó cũng đã ra đời.”

“Nó ảnh hưởng đến nền văn minh đầu tiên ra đời trên thế giới này, cũng xỏa bỏ bọn họ.”

“Sau đó lại ảnh hưởng đến đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ tư…”

“Các người…”

Bà ta hơi dừng lại, dường như muốn khua tay múa chân một chút, nhưng cuối cùng lại từ bỏ, thản nhiên nói: “Ta đã quên mất là đời thứ mấy.”

“Thế nhưng, nếu như có xếp hạng thứ tự nền văn minh, thì có lẽ là xếp thứ tư vậy…”

Những lời này khiến cho Lục Tân cảm thấy kinh ngạc biết bao nhiêu, thậm chí còn cảm thấy hoài nghi.

“Là thật.”

Hắc hoàng hậu nhẹ giọng lên tiếng: “Ban đầu vẫn luôn tồn tại.”

“Mỗi một vị chung cực đều sẽ có mặt thứ hai của mình, Ban đầu cũng sẽ như thế.”

“Bà ta vừa là Ban đầu, cũng là Kết thúc.”

“Mỗi khi một sinh mạng mới ra đời, bà ta sẽ rơi vào giấc ngủ say, giấc mộng của bà ta, chính là đại dương tiềm thức của loài người.”

“Tinh thần của bà ta, ảnh hưởng đến sinh mệnh của mỗi một thế hệ sinh ra trên cõi đời này, sản sinh ra trí khôn bậc cao, sau đó cứ thế nhìn sinh mạng của thế hệ này sản sinh ra những thế hệ khác, tiếp nối dấu ấn của bản thân, cuối cùng khi dấu ấn ấy trưởng thành, bà ta sẽ tỉnh lại, cũng tiếp đón sự trở lại sinh mệnh của mẫu thể…”

“Có lẽ cậu chỉ cần lật tìm một chút trong những sách sử từ trước sự kiện Trắng Máu thì sẽ có thể từ trong đó nhìn ra một chút bóng dáng của Ban đầu.”

Ban đầu vẫn luôn ngủ say trong bóng tối văn minh của các người, nhưng thỉnh thoảng, cũng sẽ có người chồng chất, gặp được bà ta ở trong mộng.”

“Vì vậy, lúc bọn họ tỉnh lại, sẽ cố gắng miêu tả lại dáng vẻ của Ban đầu với người khác…”

“Vì vậy, thần linh xuất hiện trong miệng của các người, cũng xuất hiện các loại tôn giáo không giống nhau…”

“Ban đầu, truyền thuyết và lịch sử của các người, vẫn luôn ám chỉ đến sự tồn tại của bà ta, mặc dù, bà ta cũng chưa bao giờ quan tâm các người có biết hay là không.”

Bà ta dường như không có tình cảm gì mà nói những lời này ra.

Mãi cho đến cuối cùng mới chợt dừng lại, lẳng lặng nhìn Lục Tân một cái, sau đó lên tiếng một cách chậm rãi:

“Trước khi xảy ra sự kiện Trăng Máu, văn minh thế hệ này của các người, đã đến thời điểm quy hồi rồi.”

“Cho nên, các người mới cảm nhận được sự mất mát và kiềm chế, đó chính là bởi vì, Ban đầu sẽ không che chở các người trong thực tế nữa.”

“Chuyện này…”

Lục Tân vẫn cảm thấy rất khó hiểu, khái niệm này, quá mức khổng lồ.

Cho nên khiến cho anh cảm thấy suy nghĩ và nhận thức của anh cũng đã bị hạn chế.

“Vậy thì…”

Anh trầm ngâm trong chốc lát, chỉ có thể hỏi: “Nếu như Ban đầu thực sự hạ thế, sẽ xảy ra chuyện gì?”

Trên khuôn mặt của Hắc hoàng hậu lộ ra một nụ cười thâm trầm: “Vậy thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Ban đầu hạ thế, cũng có nghĩa là ý thức của mỗi một người sẽ quy hồi.”

“Kết quả của sự quy hồi, có lẽ chính là ý thức của mỗi một cá thể từ đây có thể sinh hoạt tự do ở mẫu thể của Ban đầu.”

“Cũng giống như cuộc sống ở Vương quốc giả tưởng vậy, cậu mong muốn điều gì thì sẽ có được thứ đó.”

“Cậu có thể ở trong chính suy nghĩ của bản thân, ở trong vương quốc giả tưởng của mình, biến bản thân thành nhân vật chính một cách tuyệt đối, cậu sẽ có thể mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, ở trong giấc mơ đó, cậu có thể thỏa mãn hết thảy những dục vọng của bản thân, cho dù là tốt hay là xấu…”

“Tất nhiên, cũng có thể là, sau khi tiến vào mẫu thể, sẽ rơi vào giấc ngủ say, ý thức sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn.”

“Thế nhưng những thứ này thực ra cũng không nhất định là chuyện xấu.”

“Được thỏa mãn tất cả dục vọng, so với xóa đi tất cả dục vọng, giữa hai thứ này thực chất cũng không có khác biệt gì.”

“Thậm chí, tiêu trừ đi tất cả dục niệm và ý thức, còn cao cấp hơn một chút.”

“Dù sao tất cả chúng ta đều hiểu, dựa trên lý thuyết mà nói, dục vọng của con người vĩnh viễn cũng không thể nào được làm thỏa mãn hoàn toàn được…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận