Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 110: Cảm giác an toàn

"Rắc rắc rắc..."

Đột nhiên tất cả nòng súng đồng thời di chuyển và phun ra ngọn lửa màu xanh lam.

Dường như mặt đất, những chiếc xe xung quanh và lan can trên đường đều cùng lúc chấn động, đứng trên mặt đất cũng có thể cảm giác mặt đất rần rần, giống như có dòng điện chạy qua cơ thể của mình, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.

Không khí bị xé thành từng mảng, viên đạn mang theo lực lượng khủng khiếp tranh nhau lao ra khỏi nòng súng, bắn ra từng hàng lỗ thủng dày đặc trên các chiếc xe xung quanh và trên mặt đất. Các chiến sĩ vũ trang đi theo bảo vệ phía trước và phía sau phát hiện tình hình khác thường, đang vội vàng chui ra khỏi xe. Ít nhất có bốn, năm người không hề đề phòng, lộ ra trước hỏa lực khủng khiếp này.

"Phụt !"

"Phụt !"

"Phụt !"

Máu bắn ra, áo chống đạn trên người bọn họ gần như không có tác dụng, bị bắn thành từng mảnh vụn máu thịt.

Mà đây mới chỉ có một khẩu súng máy nhiều nòng chỉ vào bọn họ.

Ở phía khác, Lục Tân và Trần Tinh đồng thời bị sáu khẩu súng máy nòng xoay chỉ vào, càng gần như bị đạn nhấn chìm.

Bọn họ nghe được tiếng vũ khí nổ đinh tai nhức óc, giống như ong vàng che trời lấp đất bay tới.

Trong nháy mắt khi bị những viên đạn dày đặc nhấn chìm, Lục Tân cũng cảm thấy tuyệt vọng.

Anh không hiểu sâu về loại vũ khí này như Trần Tinh nhưng cũng từng nghe nói qua.

Chẳng qua... cho dù anh từng nhiều lần nghe nói qua, cũng chỉ vào lúc vũ khí nóng khủng khiếp này nhắm vào mình, anh mới ý thức được sự khủng khiếp của nó. Tiếng ồn ào chói tai, tiếng vòng đạn chuyển động giống như ma quỷ, tiếng đạn bắn ra, nuốt vào, thậm chí còn có tiếng đạn dày đặc bay ra, tiếng vỏ đạn thi nhau rơi xuống đất. Chắc hẳn bản thân không thể nghe được những âm thanh này vào cùng lúc, nhưng vào lúc này chúng trở nên rõ ràng một cách lạ thường.

Hệ người nhện có thể tránh được viên đạn, nhưng cũng phải xem đó là đạn gì, tình huống thế nào.

Bây giờ đối mặt với cả năm khẩu súng máy nhiều nòng hạng nặng vây quanh, đối mặt với hỏa lực che trời lấp đất này, anh chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cơ thể cũng rung lên theo, dường như đã mất đi tất cả năng lực suy nghĩ, chỉ cảm thấy cả người mình bị một hơi thở hủy diệt bao phủ.

"Chíu chíu chíu chíu..."

Trong tai Lục Tân tràn ngập những tiếng đạn xé rách không khí.

Dường như trong nòng súng đen ngòm của năm khẩu súng máy xoay nòng cách đó ba bốn mét có vô số con rắn lửa đang rít gào, lao về phía mình.

Hơi nóng phả vào mặt, kèm theo mùi diêm tiêu khó ngửi.

Thịch thịch!

Vào giờ phút này, trái tim Lục Tân chợt thắt lại rồi đập mạnh.

Rất đau, nhưng Lục Tân cảm thấy hơi quen thuộc.

Đó là cảm giác tuyệt vọng!

Anh bất giác thấy hơi kiệt sức, giơ bàn tay của mình lên chắn trước mặt.

"Đứa nhỏ ngốc này..."

Anh cảm ứng được rõ ràng vô số viên đạn bắn về phía mình, nhưng không hề bị thương.

Vào lúc hơi thở tuyệt vọng này đạt tới cực hạn, Lục Tân lại mơ hồ cảm giác có một cái bóng đi tới trước mặt mình.

Điều này khiến anh đột nhiên cảm thấy an toàn lạ thường.

Anh bất giác chậm rãi mở mắt ra.

Lúc ngẩng đầu lên, đối mặt với ngọn lửa màu xanh lam lập lòe phun ra từ nóng súng Gatlin phía trước, anh nhìn thấy bóng dáng tao nhã lại nhỏ nhắn của mẹ.

Bà mặc chiếc váy dạ hội màu trắng thuần được cắt may tinh tế, vừa người, trong tay cầm một cái túi xách nhỏ màu trắng bạc.

Bà đi đôi giày cao gót viền vàng, trên đầu đội chiếc mũ dạ rộng vành màu xám.

Một sợi dây chuyền hoa hồng bằng bạch kim đơn giản lại vô cùng lấp lánh được đeo ở trên cổ của bà. Trên người bà có khí chất cao quý, trang nhã không sao tả xiết, tạo thành sự đối lập mãnh liệt với cảnh hỗn loạn do chiếc xe bị lật nghiêng phía sau, ngọn lửa bốc lên tận trời cao và đạn bay vụt qua.

Bà nhẹ nhàng bước tới, hơi cúi người xuống, ôm lấy Lục Tân và còn cả em gái nữa.

Vô số viên đạn gào thét lao đến, bắn vào trên người bà.

Từng viên đạn này đều có bắn xuyên qua sắt thép, thậm chí có lực xé toạc người sống, nhưng vô số viên đạn bắn vào trên người mẹ, lại không có một viên đạn nào xuyên qua cơ thể của bà, không có một viên nào bị bỏ sót, hoàn toàn bị bà dùng cơ thể đón lấy.

Có thể nhìn thấy phía sau lưng bà bắn ra rất nhiều máu, đỏ cả một mảnh.

Những viên đạn không thể đếm xuể đều trút lên trên người bà, khiến cho cơ thể bà dường như đang khẽ run rẩy.

Giống như trên những chiếc máy tính để bàn trong văn phòng xuất hiện hình ảnh chập chờn lúc nguồn điện không ổn định, từng đường ngang dọc đan xen và từng mảng màu sắc thay đổi, khiến cho bóng dáng mẹ lúc này nhỏ nhắn mà không mấy chân thật.

Nhưng bà vẫn xuất hiện ở trước mặt mình, dùng bản thân bà làm lá chắn, đỡ tất cả những viên đạn đó thay cho Lục Tân và em gái.

Lục Tân thậm chí có thể cảm giác được sức mạnh ẩn chứa trong những viên đạn khi bắn lên trên người bà.

Đó là loại hơi thở khủng khiếp xé nát tất cả, bắn nổ tất cả thành từng mảnh nhỏ. Nhưng mẹ vẫn một mình đứng đó không nhúc nhích, mặc cho đạn rơi vào trên người mình. Ở trên gương mặt được trang điểm tinh tế của bà thậm chí còn thoáng hiện ra nụ cười mỉm.

Kèm theo đó là một sự hưng phấn khó thể nắm bắt, vẻ mặt kỳ quái...

Trong tiếng đạn nổ vang, bà nói với Lục Tân giống như đang oán trách: "Không phải con đã nói sẽ không để cho mình bị bắt nạt à?"

"Sao còn làm cho mình gặp phải nguy hiểm như vậy?"

Trong chớp mắt, trong lòng Lục Tân có cảm giác khác thường, nhưng nhất thời không biết nên nói gì.

"Đó là..."

Trần Tinh vốn tưởng mình chết chắc rồi.

Chắc tiếng súng chói tai là âm thanh cuối cùng mà mình nghe được.

Nhưng cô ta không ngờ, tiếng súng bắn rất lớn, rít gào suốt mấy giây mà mình vẫn không có cảm giác gì.

Điều này khiến cô ta thầm kinh ngạc, chợt ngẩng đầu lên.

Sau đó, cô ta lập tức trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào phía trước.

Ở phía trước cô, bên sát với đường cái hơn chính là Lục Tân.

Lục Tân bị những viên đạn kia uy hiếp sớm hơn cô ta, lúc này theo lý thuyết đã bị xé nát.

Nhưng sau khi cô ta nhìn sang, lại thấy một cảnh tượng khiến cả đời cô ta cũng không có cách nào quên được.

Lục Tân đứng ở đó, vẫn duy trì ở tư thế bất giác giơ một tay lên, giống như muốn che mắt vậy.

Ở phía trước anh xuất hiện rất nhiều viên đạn.

Những viên đạn này giống như được ghim vào vị trí cách người của Lục Tân ba mươi xăng ti mét.

Thoạt nhìn, chúng giống như bị một loại lực lượng vô hình nào đó cố định ở giữa không trung, không có cách nào bắn tới, cũng không rơi xuống được.

Bởi vì có quá nhiều đạn, hơn nữa còn có rất nhiên viên đạn khác đang không ngừng bay tới, đến mức những viên đạn đó không ngờ đã mơ hồ tạo thành một hình dáng kỳ lạ, nhìn thoáng qua lại giống như hình dáng của một... người, hình dáng một con người mơ hồ mà lại hoàn chỉnh...

Nếu cứ muốn giải thích đơn giản một chút, chính là Lục Tân nâng một tấm lá chắn bằng niệm lực.

Mà tấm lá chắn này không ngờ lại đỡ được năm chiếc súng máy nhiều nòng bắn một lượt!

Giờ phút này, Trần Tinh gần như nín thở, trực giác cảm thấy khủng hoảng không sao tả xiết.

Ở trên một phương diện khác, nỗi kinh ngạc này thậm chí còn gây tác động mạnh hơn cả lúc nhìn thấy năm khẩu súng máy ngắm thẳng vào mình.

"Đây phải là..."

"Lượng cấp tinh thần mạnh mẽ tới mức nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận