Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 961: Căn cứ quân sự Thiên Hòa (2)

Lục Tân leo lên xe, học cách dùng đoạn dây điện chập vào nhau để khởi động xe, sau đó hỏi rõ vị trí của bảo vệ Thiên Hòa, rồi một mình lái chiếc Minibus cũ nát này đi về hướng nam thành phố vệ tinh 3 thuộc thành phố Hắc Chiểu. Ban đầu anh còn lo lắng mình không tìm thấy vị trí, nhưng mà, ngay khi anh đi tới trước tòa nhà bảo vệ Thiên Hòa, thì đột nhiên cảm thấy yên lòng.

Cảnh tượng xuất hiện trước mặt khiến anh cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Quá lớn...

Anh mở cửa chiếc Minibus, đi sao một Vòng quanh công ty bảo vệ, đi một vòng mất khoảng chừng hai mươi phút.

Nơi này nào phải là công ty bảo vệ, rõ ràng chính là một căn cứ quân sự loại nhỏ.

Tường bao quanh cao lớn, kéo dài trong bóng đêm vô tận, bao bọc kín khẽ những tòa nhà nằm bên trong.

Từ xa có thể loáng thoáng nhìn thấy tòa nhà bên trong, những tòa nhà cao lớn, lạnh lẽo, san sát nhau, khắp nơi xa hoa trụy lạc, nằm trong thành phố vệ tinh vừa chật chột vừa áp lực này, nó có vẻ giống hạc trong bầy gà, cao không thể với, giống như đế vương nhìn xuống đám bình dân áo vải phía dưới.

Chẳng trách Đàn Gia có thể lực không nhỏ trong giới xã hội đen, thế mà vừa nghe nhắc đến công ty bảo vệ Thiên Hòa còn có vẻ kiêng kỵ như thế.

Công ty như vậy cho dù là ở thành phố Hắc Chiểu thì có lẽ cũng là thế lực số một số hai, sở dĩ họ xây công ty ở thành phố vệ tinh số ba có lẽ là vì giá đất ở thành phố vệ tinh rẻ, hơn nữa cách xa sở hành chính của thành phố trung tâm.

“Chậc chậc...”

Lục Tân đỗ chiếc Minibus trong bóng tối cách bảo vệ Thiên Hòa hơn trăm mét, xách theo túi màu đen xuống xe.

Khi đi bộ đến gần bức tường bao cao năm mét, anh hít sâu một hơi.

Tính ra lần này coi như anh ngang nhiên xâm phạm vào lãnh địa người khác nhỉ?

Trước kia anh chưa từng tự tiện xông vào địa bàn của người khác, dù sao ở Thanh Cảng, làm việc phải theo quy tắc.

Nhưng bây giờ tới thành phố Hắc Chiểu, hơn nữa anh còn đến đây với mục đích giúp thành phố Hắc Chiểu giải quyết sự kiện ô nhiễm đặc biệt, về tình cảm có thể tha thứ.

Có điều anh quyết định phải hành động cẩn thận.

Đầu tiên, anh thật sự không mong mình vi phạm vào pháp luật của người ta, cho nên anh không thể để bị phát hiện.

Thứ hai, lúc trước Hàn Băng có từng nói, trước khi chính thức điều tra, tốt nhất họ không được để lộ hành tung, để tránh những phiền phức không cần thiết.

Lục Tân Ổn định tâm trạng xong, lặng lẽ leo lên bức tường của họ, sờ soạng từng chút ở bên trong, trên nóc bức tường có những lưới sắt đan xen vào nhau, Lục Tân vươn tay bắt được một cái lưới sắt, lập tức cảm thấy bàn tay hơi tê, còn nhìn thấy tia lửa loáng thoáng.

Anh lại chẳng thèm để ý, nhẹ nhàng bật người nhảy về trước, rơi vào bên trong bức tường, nói thầm: “Không ngờ còn lắp đặt lưới điện cao thế…”

Một công ty bảo vệ lớn như vậy mà còn phải trang bị hàng rào điện, không thấy tiếc tiền điện sao?

Đây là vì đề phòng cướp?

Tên trộm nhà ai mắt như mù dám chạy vào công ty bảo vệ ăn trộm vặt?

Sau khi nhảy qua bức tường, anh nhìn thấy một cái sân rộng tít tắp. Ven bờ tường trồng một hàng cây xanh, còn ở phía xa là những sân huấn luyện dùng lướt sắt bao quanh và những tòa nhà cao thấp khác nhau.

Nhìn kiến trúc thì không giống như một công ty, sạch sẽ, rộng rãi, khắp nơi là ánh đèn sáng ngời, trông giống một công viên hơn.

“Thì ra làm bảo vệ lại sướng như thế...”

Lục Tân thầm cảm thán trong lòng.

Bản thân anh cũng có quyền lên tiếng trong chuyện này, dù sao anh cũng đã từng làm bảo vệ.

Hít sâu một hơi, vừa định tìm đường đi thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng gầm nhẹ “grừ grừ”

Anh ngẩng đầu, thấy dưới ánh đèn phía xa, có mấy cái bóng đen vọt về phía đây giống tia chớp.

Mấy con chó dữ to gần nửa mét, bộ lông đen óng và cơ thể thon dài, đôi mắt hơi lóe sáng trong đêm, chúng gầm rú lên rồi nhanh chóng vọt về phía anh, từ xa đã nhe hàm răng nanh trắng toát sắc nhọn.

Lục Tân mới vừa đứng lên đã ngồi xổm xuống, lẳng lặng chờ mấy con chó kia xông tới.

Mấy con nhỏ kia rất nhanh nhẹn, chớp mắt đã nhảy vọt qua bụi hoa, lao đến trước mặt Lục Tân.

Lục Tân đứng yên chờ chúng nó lại đây, nhíu mày.

Sau đó, có một con chó dữ xông đến tiếp cận Lục Tân, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt của anh thì cả người nó đã run lẩy bẩy, bốn chân trượt về phía trước tạo ra một đường dài trên cỏ, sau đó dừng lại ở một chỗ cách Lục Tân hai mét, hai con chó còn lại đang lao nhanh về phía này cũng bị nó ngăn cản, ba con chó dữ chật vật va vào nhau, suýt nữa đã thành một quả banh tròn.

Ba con chó, sáu con mắt, nghi ngờ nhìn về phía Lục Tân.

Hơn một nửa cơ thể giấu trong bóng tối của Lục Tân từ từ ló ra bên ngoài thăm dò, mỉm cười nhìn chúng nó.

Ba con chó cùng run lẩy bẩy, nằm phục trên mặt đất, cái đuôi điên cuồng lắc qua lắc lại, trong miệng phát ra tiếng ẳng ẳng đáng thương.

“Rất ngoan đó...”

Lục Tân thân thiện nhìn thoáng qua ba con chó ngoan này, xác định chúng sẽ không tạo thành uy hiếp cho mình.

Anh đi lướt qua ba con chó, còn xoa đầu chúng.

Chờ đến khi anh đi rất xa, ba con chó dữ mới run rẩy đứng lên, trên mặt đất là bãi nước tiểu thật to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận