Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 920: Thành phố bị trộm mất giấc ngủ (2)

Hàn Băng cười nhìn về phía anh, nói: “Anh đơn binh cảm thấy ai là người lan truyền mấy lời này?”

Lục Tân suy nghĩ, rồi trề môi reo lên: “Lại là Bích Hổ đúng không?”

Hàn Băng cười hì hì một tiếng, nói: “Tôi sẽ không bán đứng anh Bích Hổ đâu.”

“Có điều chuyện là này chuyện tốt, sau khi mọi người nghe xong thì lập tức cảm thấy anh đơn binh trở nên bình dị gần gũi, anh xem, lúc trước mọi người đều không dám chào hỏi với anh, thế mà bây giờ dám rồi, còn có người đặc biệt muốn tìm anh tâm sự đó…”

Chuyện này đúng là thật, anh có thể cảm nhận được mọi người trở nên nhiệt tình với anh hơn.

Có điều, chuyện này phải làm rõ thế nào đây?

Trong lúc suy nghĩ vấn đề này thì Hàn Băng đã dẫn Lục Tân đi vào trong văn phòng Trần Tinh, cô ấy mở cửa ra, sau đó lấy hai cái cốc giấy tự rót cho mình và Lục Tân hai ly nước, rồi ngồi trước bàn làm việc mà không có ý định tránh mặt.

Có vẻ như Trần Tinh đang chờ Lục Tân, thấy anh đi vào đã cười nói: “Nghe nói anh mua nhà?”

“Khi nào đãi tân gia?”

“Chuyện này...”

Lục Tân bị Trần Tinh hỏi thì ngơ ngác, vẻ mặt hơi xấu hổ.

Thành phố Thanh Cảng có phong tục mở tiệc tân gia, sau khi mua nhà sẽ hay mời bạn bè đến nhà mới ăn cơm.

Một là khoe nhà, hai là để xem hàng xóm có gì đáng ghét không, rồi thừa dịp đông người đánh tên đó mập mình…

Nhưng quan trọng là căn nhà không chỉ có một mình anh ở…

Anh đành phải cười trả lời: “Chỗ đó nhiều trẻ con, không tiện ồn ào ầm ĩ, không thì mời mọi người đến nhà cũ của tôi ăn?”

Vẻ mặt Trần Tinh lập tức trở nên kỳ lạ, qua một lúc lâu cô mới khôi phục lại nụ cười, nói: “Không vội, chờ qua thời gian bận rộn rồi bàn tiếp.”

“Được được.”

Lục Tân cũng vội mượn cớ này, hỏi: “Gọi tôi đến đây gấp vậy là vì xảy ra chuyện gì nữa sao?”

“Đúng vậy.”

Trần Tinh gật đầu, mở ngăn kéo lấy ra một tập tư liệu, rồi nói:

“Thật ra xảy ra chuyện này đã được chúng tôi dự liệu từ trước, chỉ là đôi khi cho dù đã chuẩn bị tâm lý thì khi nó thật sự xảy ra vẫn cảm thấy bất ngờ, hơn nữa, những chuyện xảy ra vào lúc này cũng quá kỳ lạ...”

Nghe cô ta nói như vậy, Lục Tân cảm thấy có hơi kỳ quái.

Một tháng gần đây, rõ ràng Thanh Cảng rất yên bình, không nghe thấy có sự kiện ô nhiễm đặc biệt nào xảy ra mà…

“Vấn đề lúc này là sự kiện cứu viện khẩn cấp thành phố Hắc Chiểu…”

Trong lúc Lục Tân còn đang suy nghĩ thì Trần Tinh đã lấy ra một chồng hồ sơ, vẻ mặt của cô ấy trở nên cực kỳ nặng nề.

“Chắc chắn anh vẫn nhớ rõ khi chúng ta còn ở thành phố trung tâm đã từng nghe viện nghiên cứu nhắc tới kế hoạch làm sạch vùng cấm cấp S đúng không?”

Thật ra Lục Tân đã hơi khựng lại, rồi mới khẽ gật đầu.

Họ đến thành phố trung tâm lần trước là vì để nghe viện nghiên cứu nói rõ về chuyện này, sau đó nôn nóng quay về.

“Sự kiện này có liên quan đến kế hoạch đó.”

Trần Tinh bắt đầu giải thích: “Trước mắt thì việc làm sạch những vùng cấm cấp S gần đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của những thành phố lớn.”

“Thành phố Thanh Cảng chúng tôi, có thể nói là may mắn... Hoặc nói là bất hạnh...”

“Bởi vì giáo hội theo dõi Thị trấn Vui Vẻ, cho nên việc chúng ta phá hỏng kế hoạch của Giáo hội Khoa học và Công nghệ đồng nghĩa với việc kết bạn nữ vương ở Thị trấn Vui Vẻ, bây giờ đang ở trong giai đoạn hảo hữu đàm phán, xây dựng một nền tảng cơ sở tốt đẹp.”

“Nhưng đó là may mắn của chúng ta, còn những thành phố khác thì không chắc.”

Cô ta thở dài, nói: “Trong khoảng thời gian này, liên minh mười hai thành phố Cao Tường, và một vài thế lực lớn khác đã bắt đầu tiến hành tiếp xúc với những vùng cấm cấp S quanh họ. Nhưng thái độ của các bên đều không giống nhau, kết quả cũng có sự khác biệt rất lớn.

“Có bên dùng thủ đoạn như sấm chớp, mạnh mẽ làm sạch vùng cấm cấp S, cũng có nơi nghĩ đủ mọi cách để hợp tác với sinh vật thần bí trong vùng cấm, nhưng mà ít nhất có ba bốn chỗ vì đủ các nguyên nhân khác nhau mà xảy ra tai nạn nghiêm trọng.”

“Thành phố Hắc Chiểu mà tôi nói cũng gặp phải vấn đề này.”

Cô ta vừa nói, vừa mở tư liệu giúp Lục Tân, nói: “Hai ngày trước, chúng tôi đã nhận được tin tức cầu cứu viện của thành phố Hắc Chiểu, biết được trong quá trình họ tiếp xúc với vùng cấm cấp S gần đó, vì đã gặp phải sai lầm nào đó mà bất ngờ dẫn đến một loại ô nhiễm kỳ quái.”

“Bây giờ, thành phố Trung Tâm, thành phố Hắc Chiểu, và bốn thành phố vệ tinh khác đã bị lây lan một loại ô nhiễm cực mạnh.”

“Thành phố Hắc Chiểu không đủ sức ngăn cản, vì thế gửi tin cứu viện đến Thanh Cảng trong thành phố Trung Tâm, và các thành phố Tường Cao khác.”

“Sau khi Thanh Cảng chúng tôi thương thảo xong, quyết định cử một đội người có năng lực qua đó hỗ trợ họ giải quyết vấn đề ô nhiễm.”

“Là vậy sao?”

Lục Tân rất là bất ngờ.

Tuy rằng giọng điệu nói chuyện của Trần Tinh bình tĩnh, nhưng nếu nghĩ kỹ thì anh lại cảm thấy chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

Một thành phố Trung Tâm, bốn thành phố vệ tinh, đều bị ô nhiễm cả...

Tình hình này nghiêm trọng đến mức nào chứ?

Anh hơi nhíu mày, sau đó mới nói: “Ô nhiễm của bọn họ có tính chất gì đặc biệt?”

“Giấc ngủ!”

Trần Tinh trả lời: “Toàn bộ người dân thành phố Hắc Chiểu đều bị một mạnh thần bí, cướp mất giấc ngủ của họ...”

“Cho tới bây giờ, người dân ở thành phố Hắc Chiểu, có gần nửa tháng không ngủ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận