Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1052: Bích Hổ bao dung rộng lượng (2)

“Các đại ca, không thể làm được đồ ăn rồi…”

Ông chủ quán ăn thấy một đám người hùng hổ bước vào quán như vậy, vội vàng đi lên cười nịnh nọt: “Lúc giữa trưa, thời điểm đầu bếp của nhà hàng chúng tôi vừa mới chuẩn bị hầm một nồi nước dùng đặc biệt nhằm nấu ăn, thì tự dưng tự lành gặp phải ác mộng giữa ban ngày, hiện tại đã về nhà bái Bồ Tát mất rồi…”

“Gặp ác mộng?”

Một đám người hùng hổ vừa nghe xong, đều cười lạnh nói: “Thoạt nhìn đầu bếp nhà ông cũng chẳng phải loại người tốt lành gì nhỉ…”

“Trước kia vẫn luôn có người nói, có đầu bếp sử dụng thứ đó để nấu ăn, thì ra là sự thật sao?”

Lão chủ quán cúi gằm đầu không dám lên tiếng, nghĩ thầm trước kia chẳng lẽ các người không như thế chắc?

“Lười đổi chỗ khác lắm, vậy món mì hầm đậu hũ thúi với món bia mặn có hay không hả?”

Bích Hổ từ xa nghe thấy thế, bèn cao giọng hỏi một tiếng, chỉ vào Lục Tân: “Đại ca của tôi thích ăn cái này.”

Lục Tân vừa mới kéo ghế ra ngồi xuống nghe thấy thế bèn ngẩn người mất một lúc.

Bản thân anh cũng chỉ là trả lời bọn họ đúng một câu lúc bọn họ hỏi anh chỗ này có đặc sản gì thôi mà.

Đám đàn em của Đàn Gia đứng ở bên cạnh đều cực kỳ khâm phục mà nhìn Bích Hổ.

Trải qua mấy ngày như vậy, cuối cùng bọn họ cũng phần nào rõ ràng mối quan hệ giữa Bích Hổ và Lục Tân rồi.

Anh Hổ này thực sự là rất đàn ông.

Tình cảm rạn nứt, chuyện mà rất nhiều người đã gặp phải.

Nhưng sau khi tình cảm rạn nứt mà còn chấp nhận làm chồng bé, lại còn chấp nhận thoái vị, gọi người mới một tiếng đại ca…

Như thế này rốt cuộc là bao dung rộng lượng đến cỡ nào chứ?

“Cái này thì có.”

Trước mắt ông chủ ngay lập tức trở nên sáng ngời, nói: “Đều đã có sẵn, nấu một bát nước dùng nóng hổi rưới lên là có thể ăn được rồi.”

Bích Hổ trực tiếp quyết định: “Vậy cứ ăn cái này đi.”

Mọi người nhanh chóng chia nhau ra ngồi xuống các bàn, cầm chiếc đũa ở trên bàn gõ gõ, chờ mỹ thực đặc sắc được đưa lên.

Chỉ trong chốc lát, ông chủ tự mình xuống bếp, nấu một nồi mì hầm đậu hũ thúi nóng hổi, cùng với bia mặn không ngừng được đưa lên.

Bát đồ ăn kia được nấu đến vàng óng, được rưới thêm canh thịt bằm lên, ở trên mặt còn được xếp một vài miếng đậu hũ màu đen óng, khi những thứ này được mang lên, một mùi hương cực kỳ mỹ diệu mà kỳ lạ nhanh chóng tràn vào trong lỗ mũi của tất cả mọi người, vẻ mặt của đám người Hàn Băng và Hồng Xà đều có chút cực kỳ quái lạ.

Một đám người đều dùng ánh mắt chăm chú, sâu kín mà nhìn về phía Lục Tân.

Vẻ mặt của Lục Tân trở nên có chút không quá tự nhiên, nhưng tốt xấu gì đây cũng là món ăn do anh tự giới thiệu mà…

Vì thế anh chỉ đành ra vẻ trấn định mà mở một lon bia mặn, cũng dùng một tư thái nghiêm khắc phòng hờ mà nhấp thử một ngụm nhỏ.

Thế nhưng lại có chút ngoài dự đoán: “Hương vị cũng không tệ lắm?”

Tuy rằng khi nghe cái tên bia mặn thì quả thực không giống với loại bia nghiêm túc gì, nhưng nó lạnh lạnh, có chút vị mặn, bên cạnh đó còn có một chút mùi thơm thoang thoảng.

“Thật vậy chăng?”

Vẻ mặt của vài người ngồi đó đều có chút kinh ngạc, Bích Hổ cũng vội vàng mở một lon, vừa nếm thử, quả nhiên là lạnh lạnh ngọt ngọt mặn mặn, rất không tệ.

Mọi người đều yên tâm, ngay cả Hàn Băng và Hồng Xà, cũng mỗi người cầm một lon lên.

Tâm trạng đã được thả lỏng rất nhiều, Bích Hổ thậm chí có chút hưng phấn mà cầm lấy chiếc đũa, gắp lấy một miếng đậu hũ thúi bỏ vào trong miệng.

Đôi mắt gã tức khắc sáng lên: “A, cái này càng ngon hơn này!”

“Phải không?”

Những người khác cũng tức khắc có chút động lòng, cố nén mùi hương đang xộc thẳng lên mũi, cõi lòng đầy mong chờ mà gắp lên nếm thử.

Sau đó, đều phun ra.

Bao gồm cả Bích Hổ.

Gã còn dường như không có việc gì mà nói: “Nếu như chỉ có một mình tôi ăn, quay đầu lại có khả năng mấy người sẽ chê cười tôi……”

Đám người Lục Tân có chút cạn lời mà nhìn gã.

Thật ra cái gọi là mình bị hố người ta cũng phải mắc mưu thực sự là suy nghĩ rất bình thường.

Dù sao cũng là chuyện thường trong cuộc sống thôi…

Thế nhưng Bích Hổ vì để cho người khác mắc mưu, mà tự mình ngậm miếng đậu hũ kia trong miệng tới mười mấy giây, đợi mọi người đều ăn hết rồi mới nhổ ra…

Nghị lực nhường này thực sự là quá phi thường…

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khó xử bên này của bọn họ, đám đàn em của Đàn Gia đã sớm cười vang, ném một miếng đậu hũ vào trong miệng nhai ngấu nghiến, một ngụm mỳ hầm một ngụm bia, thỉnh thoảng còn chạm ly một cái thật vang dội, mang lại cảm giác như đang tham gia một bữa tiệc cực kỳ đông vui.

Ngay cả Lục Tân, cũng không khỏi hoài nghi, có phải vừa rồi bản thân anh mới chỉ cảm nhận được cái vị sơ qua, chưa thể nếm được tinh túy hay không?

Cho nên, lại thử ăn một ngụm, sau đó, lại phun ra.

“Ít nhất thì món bia mặn này vẫn được xem là không tệ.”

Tay Lục Tân cầm lon bia mặn, mượn ngụm bia lạnh lẽo giảm xóc cho dạ dày, an ủi chính mình.

Không khí xung quanh cũng đã dần dần trở nên náo nhiệt.

Đã tới giờ cơm rồi, có rất nhiều thực khách kéo đến, dần dần có không khí náo nhiệt.

Đầu bếp của nhà hàng dường như cũng đã bái Bồ Tát xong rồi, nhanh chóng trở về tiếp tục làm việc, bắt đầu có những đồ ăn khác lục tục được mang lên.

Đại khái là bởi vì lâu lắm rồi không được thả lỏng như thế, hơn nữa nhóm đàn em của Đàn Gia còn đụng tới rượu bia, cho nên đều mang dáng vẻ vô cùng hưng phấn, thân ngồi ở giữa bọn họ, khó tránh khỏi sẽ bị lây nhiễm với bầu không khí do uống rượu vào của bọn họ, tâm trạng của đoàn người Thanh Cảng cũng trở nên hết sức không tệ.

Cho dù Hồng Xà còn có Hàn Băng, cũng đều đã uống hết một lon bia, cũng xem như là đã được nhấm nháp đặc sản của thành phố Hắc Chiểu rồi.

Bích Hổ lại lặng lẽ kéo một tên đàn em của Đàn Gia sang một bên, hỏi thăm một số nơi đặc sắc khác của thành phố Hắc Chiểu.

Chỉ là tên đàn em kia rõ ràng không thể nào phối hợp được, nương theo men say, nghiêm khắc nói cho gã: “Chuyện này tôi không thể giúp anh được!”

“Đàn Gia của chúng tôi cũng chỉ có một người con gái này nữa thôi, cô ấy có thể có lỗi với anh, nhưng anh thì không thể đối xử với cô ấy như vậy được……”

“Ngay cả chuyện cô ấy có hai người chồng mà anh cũng không thể chấp nhận được, vậy mà còn nói là đàn ông đích thực à?”

Bích Hổ hoàn toàn phát điên, tuyệt vọng kêu lên: “Chúng ta thật sự ly…”

Lục Tân bưng một ly bia mặn lên, thực hưởng thụ bầu không khí náo nhiệt xung quanh mình kia.

Mỗi một thành phố đều sẽ có nơi mà anh yêu thương, đặc sản mà anh yêu thích, những con người mà anh trân trọng.

Ít nhất trong khoảnh khắc này đây, Lục Tân uống một ngụm bia mặn, thực sự đã sinh ra hảo cảm đối với thành phố này.

Vốn dĩ khi đưa ra quyết định hôm đó, trong lòng Lục Tân thật ra cũng đã có chút để tâm rồi.

Tuy rằng anh có không thích thành phố này thật, nhưng anh cũng lo lắng rằng bản thân anh sẽ làm sai cái gì.

Nhưng ít nhất cho đến thời điểm hiện tại, thấy được thành phố này đang dần dần nảy sinh sức sống mới, sau đó lại được nếm một ngụm bia mặn đặc sản của thành phố này, anh chân chính cảm giác được cái gì gọi là nhẹ nhàng, như vậy thì, cho dù là quyết định này của anh có chỗ nào đó sai sót thực sự đi chăng nữa, nhưng ít nhất, anh cũng không cảm thấy hối hận.

……

Nghĩ như vậy, Lục Tân quay đầu nhìn về phía góc đường.

Thật ra anh cũng đã nhìn thấy, ở đầu đường cách đó không xa, có rất nhiều chiếc xe xa hoa đang dừng lại, cùng với đó là những người không mấy xa lạ, bao gồm cả cô Tôn trong bộ sườn xám ở trong đó, đều đứng xa xa nhìn anh, mang dáng vẻ vừa muốn bước tới đây tìm anh, nhưng cũng lại sợ sệt không dám.

Những người này đã đi theo anh vài ngày rồi, vẫn luôn muốn nói chuyện với anh một lần.

Lục Tân không quá để ý đến các cô, nhưng cũng không có đuổi các cô đi.

“Đi làm cho bọn họ hiểu ra đi.”

Sau khi xác định suy nghĩ và cảm xúc của bản thân trong giờ khắc này, Lục Tân mới cầm lấy bia ly, lẳng lặng nhìn về phía những bóng đen ở xung quanh.

“Bảo bọn họ đừng có đến tìm tôi nữa.”

“Bọn họ đều rất biết nói chuyện, tôi lo lắng rằng bản thân sẽ bị bọn họ thuyết phục mất.”

“Nhưng hiện tại tôi đã xác định, tôi không muốn bị thuyết phục, bởi vì tôi tin tưởng chuyện nào đó xảy ra là không hề sai.”

Trong bóng đêm, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Tân.

Người này ngồi trên một chiếc ghế nhựa trong một cái lều màu trắng, trong tay cầm một lon bia lạnh, vẻ mặt cực kỳ kiên định.

Vì thế, những tồn tại trong bóng tối, cũng theo bản năng mà co rúm lại, người đó lại thấp giọng nói: “Được.”

Thực không giống với phong cách ngày thường của anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận