Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1622: Ba bí mật của lão viện trưởng (1)

Nhiệm vụ trước mắt chỉ còn lại hai cái.

Một là cứu những đứa trẻ kia, đưa họ trở về với người thân của mình.

Một nhiệm vụ khác thì là điều tra hiện tượng ám sát này, tìm thêm thật nhiều tài liệu cùng với lý do làm sao lại làm thế này của bọn họ.

Nhiệm vụ đưa những đứa trẻ này về thì giao cho Số Mười Bốn, nhiệm vụ điều tra thì giao cho Số Năm và Số Tám.

Số Ba thì phụ trách việc đứng đúc tay vào túi quần, giả vờ lạnh lùng.

Em gái và Tiểu Thập Cửu thì chỉ phụ trách việc chơi đùa.

Lục Tân rất tò mò năng lực của Số Mười Bốn, bởi vì anh đã hỏi Số Ba, hỏi xem tại sao mà bọn họ lại có thể hiểu rõ tình cảnh của anh như vậy, lại xuất hiện và cứu giúp mình vào đúng thời khắc mấu chốt nhất. Số Ba ít lời lãnh khốc, chẳng qua là hắn ta quay sang nhìn Số Mười Bốn, gật đầu một cái.

Ý là, Số Mười Bốn đưa bọn họ đến đây.

Nhưng thế nào mà lại có thể đưa đám người không ở trong thành phố cao tường, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mình?

Ôm theo sự chờ mong này, Lục Tân nhìn về Số Mười Bốn, sau đó cũng chỉ thấy cậu ta nặng nề di chuyển thân thể của mình, cười híp mắt đi về phía đám trẻ mờ mịt, hoảng sợ kia. Sau đó, cậu ta lại quay về hướng đám nhỏ, làm một cái mặt quỷ, làm cho một vài bé trong số đông kia sợ quá, khóc thét lên. Chỉ có một đứa nhỏ tay cầm nửa quả táo, ngơ ngác nhìn Số Mười Bốn, đứa nhỏ không chỉ không khóc, vẻ mặt còn rất vui vẻ.

Thế là Số Mười Bốn giành lấy quả táo, nhét vào trong mồm, ngồm ngoàm hai miếng đã hết sạch.

Sau đó, đứa nhỏ kia cũng khóc.

Số Mười Bốn hứng chí, đưa tay ra vuốt vuốt tóc của những đứa trẻ đang khóc này, sau đó cậu ta đi qua một bên, tìm trên mặt đất một lúc thật lâu, sau đó rất vui vẻ nhặt một phiến đá có hình sợi dài lên, tìm một cái dốc thoải ngồi xuống, đặt phiến đá kia lên trên đầu gối.

Sau đó, mười ngón tay của tên mập này bắt đầu gõ lên nó.

“Cậu ta đang làm cái gì vậy?”

Lục Tân đứng bên cạnh vẫn luôn tỉ mỉ quan sát, cảm thấy bản thân có hơi ngốc.

Số Ba đứng ở bên cạnh, lời ít ý nhiều mà nói: “Cậu ta đang gửi thư cho người nhà của những đứa trẻ này.”

Lục Tân nhìn động tác và tư thế của Số Mười Bốn, phát hiện hình như đúng là như thế.

Nhưng mấu chốt là…

“Cuối cùng thì năng lực của cậu ta là gì?”

“Kết nối.”

Số Ba liếc mắt nhìn Lục Tân, vẻ mặt bất động trả lời: “Tên béo chết bầm này có khả năng đi ở giữa những lực lượng tinh thần khác nhau, cảm nhận được sự khác biệt, đồng thời cậu ta lại sử dụng năng lực của bản thân để khóa những lực lượng tinh thần khác nhau kia lại cùng một chỗ, để cho bọn họ thực hiện đối thoại với nhau. Ví dụ như vừa rồi, cậu ta làm cho những đứa trẻ này khóc toáng lên là để cho lực lượng tinh thần của bọn nhỏ xuất hiện giao động kịch liệt.”

“Khi cảm xúc tinh thần giao động kịch liệt của đám nhỏ được lấy mẫu thu thập lại, sẽ lấy mẫu đó làm trung tâm, lại đi tìm kiếm những người đang lo lắng cho đám nhỏ kia, rồi để cho bọn họ liên hệ tinh thần với nhau, như vậy, người lớn sẽ có đường để tìm kiếm con mình.”

“Thật là lợi hại…”

Nghe lý do số Ba nói, Lục Tân nói một câu tán thưởng.

Anh khẽ trầm mặc một chút, sau đó bỗng nhiên anh nhìn về phía số Ba, nói: “Vậy các người thì sao?”

Hôm nay, quả thực là anh có chút tò mò. Số Ba, số Năm và số Mười Hai đến bây giờ vẫn chưa tìm được, mấy người bọn họ có năng lực gì.

ở trong trí nhớ của anh, những đứa trẻ ở cô nhi viện đều có đặc điểm khác nhau, nhưng năng lực lại không rõ rệt.

Giống như số Ba khoác da của lợn chết lên người, để cho bản thân giống như đang khoác lên người một bộ quần áo, trở nên đẹp trai, tuấn tú. Lại đến số Năm tự khóa bản thân vào cùng cơ thể với một người đàn ông cường tráng, tạo ra được lực lượng cường đại. Mấy chuyện này, nhìn qua cũng tự nhiên là những chuyện không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng, đây là những năng lực mà bọn họ lấy được của lực lượng “sinh mệnh”, mà không phải là năng lực của bản thân.

Còn chính bản thân anh, năng lực của anh đến từ sự ô nhiễm của “Ban đầu”.

Nhưng mà, bản thân anh vẫn chỉ là một người bình thường.

“A…”

Nghe được câu hỏi thăm của Lục Tân, số Ba chỉ lãnh đạm cười, trả lời: “Nào có cái gì gọi là năng lực hay không phải năng lực.”

“Chẳng qua là, mỗi người bị một lời nguyền rủa khác nhau mà thôi…”

“Hiện tại, số Ba giống như là “chó trong hình người”, vui lên đi…”

Trong lòng Lục Tân thầm oán thán số Ba, nghĩ thầm mấy người đều là bạn cũ, sao lại còn ra vẻ như vậy…

Bỗng nhiên anh nhớ đến một chuyện, vội nói với số Ba: “Chuyện này, anh dự tính là về Thanh Cảng sẽ ở cùng tôi sao?”

Số Ba thản nhiên nói: “Dĩ nhiên, đã nói là muốn giúp đỡ anh…”

Nói xong, hắn ta còn thản nhiên liếc nhìn đồng hồ của Lục Tân.

Lục Tân vội vàng nhắc nhở: “Vậy anh đã xin nghỉ phép ở sở hành chính chưa?”

Số Ba sửng sốt một chút, nét lạnh lùng trên mặt lại hiện thêm vài nét đờ đẫn: “Chết rồi…”

“Tôi chỉ nói với vợ tôi…”

Nói xong, hắn ta vội vàng chạy tới một bên, lấy chiếc điện thoại vệ tinh mẫu mới nhất ra, bắt đầu bấm số.

“Ai…”

Lục Tân muốn nhắc nhở hắn ta một tiếng, nhưng xong lại thôi.

Hiện tại có lẽ là hơn nửa đêm, hắn ta lại gọi cho lãnh đạo đang ngon giấc trên giường để xin nghỉ phép, vậy còn có thể mong được nghỉ hay sao?

Có điều…

Được rồi, không cần nhắc nhở anh ta, số Ba đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn không rõ chuyện này hay sao?

A…
Bạn cần đăng nhập để bình luận