Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1186: Liên minh lính đánh thuê mạnh nhất (1)

“Hạ Trùng?”

“Sao cô lại ở chỗ này?”

Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Trùng, Lục Tân bị phân tâm, hạt màu đen trong ánh mắt nhanh chóng mất đi.

Ngay cả cái bóng bên người cũng lập tức trở nên ổn định lại, cha cũng cảm thấy tò mò như anh.

“Mau tới đây...”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Lục Tân, Hạ Trùng hơi nôn nóng dậm chân: “Còn rề rà nữa sẽ không kịp...”

“À à...”

Lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, nhìn thoáng qua thể tinh thần màu đen đang ào ào đổ về đây giống như là thủy triều và cả những bộ đội Phụ Linh không hề có cảm xúc chống lại thể tinh thần màu đen giống như máy móc thì lập tức đánh mất ý định vừa lóe lên trong đầu, bước nhanh về phía Hạ Trùng dưới sự bảo vệ của các thành viên bộ đội Phụ Linh.

“Nắm lấy tay của ta...”

Hạ Trùng chỉ thò nửa người ra nhanh chóng kéo tay Lục Tân, sau đó lùi vào trong cửa phòng.

“Kẽo kẹt...”

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, vô số thể tinh thần màu đen và lực tinh thần hỗn loạn đục ngầu lập tức biến mất hoàn toàn.

Cả thế giới như biến thành một phế tích đỏ như máu, Lục Tân và Hạ Trùng đi xuyên qua phế tích này, không biết đã đi qua bao nhiên vách tường bị tàn phá, cùng những con đường nứt nẻ, cuối cùng đã đến trước một cánh cửa còn hoàn chỉnh, nhanh chóng mở ra đi vào.

Mất một chút thời gian, Lục Tân mới thích ứng được với ánh sáng trong căn phòng này..

Chỉ thấy chính mình đang đứng trong một căn phòng tối tăm chật chội, chỉ thấy được một cái bóng đèn mờ nhạt.

Trong phòng có đủ loại, đủ kiểu sáng súng ống và máy tính chất đầy trong góc, trông có vẻ rất lộn xộn.

Trên hai cái giường xếp trong góc tường, có hai người đang nằm.

Trên người một người quấn đầy băng vải, chính là người có năng lực của thành phố Trung Tâm, là bạn tốt của anh, lúc trước từng cho anh một cái bật lửa đồ cổ - Thủ Thuật Đao. Một người khác là Thuần Thú Sư, cô ta ngồi ở trên giường, bên cạnh chất đầy khăn giấy như một ngọn núi nhỏ.

“Ồ…”

Thủ Thuật Đao nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, bị quấn chặt chỉ còn lộ ra một đôi mắt, trong mắt lóe lên chút hưng phấn.

Cố hết sức giơ tay với Lục Tân, cái miệng bị băng vải quấn kín không ngừng mấp máy, trông rất là nhiệt tình.

“Chao ôi...”

Lục Tân vội vàng bước lên, cầm tay Thủ Thuật Đao: “Sao lại bị thương nặng vậy?”

Miệng Thủ Thuật Đao không ngừng mấp máy, kéo băng vải lỏng ra một chút, mở miệng nói với giọng nhỏ như muỗi kêu.

Lục Tân vội kề tai sát miệng anh ta, nghe thấy anh ta nói: “Chào anh.”

Lục Tân vội vàng nắm tay anh ta lắc lên lắc xuống, nói: “Chào anh chào anh, sao lại bị thương nặng quá vậy?”

Miệng Thủ Thuật Đao run rẩy, rồi khẽ nói cái gì đó.

Lục Tân kề sát miệng anh ta, nghe thấy anh ta nói: “Sao anh lại tới đây?”

Lục Tân trả lời: “Điều tra viên Hạ Trùng đưa tôi đến đây.”

Miệng Thủ Thuật Đao lại mấp máy, Lục Tân kề sát lỗ tai vào, nghe anh ta hỏi: “Gần đây có khỏe không?”

Lục Tân cảm thấy hết chỗ nói, nhẹ nhàng thả tay anh ta xuống, còn giúp anh ta siết băng vải lại:

“Đã bị thương nặng đến mức này rồi, đừng có nhiều chuyện nữa.”

Mặc kệ Thủ Thuật Đao cứ lộn xộn, anh xoay người nhìn về phía Thuần Thú Sư, cười nói: “Chào cô.”

Thuần Thú Sư dùng sức xì mũi, rồi dùng khăn giấy lau ném sang một bên, nói với giọng nức nở: “Tôi không khỏe.”

Lục Tân ngạc nhiên: “Sao vậy?”

“Quá đáng thương.”

Thuần Thú Sư nói: “Những người đó, những người bị chết đó, họ quá đáng thương, tôi, tôi đồng cảm như bản thân mình cũng bị, tôi đồng tình với bọn họ, nhưng mà, tôi phát hiện bản thân lại không thể giúp gì cho họ, thật sự, tôi cảm thấy mình cực kỳ vô dụng, cuộc đời không có ý nghĩa...”

Lục Tân cảm thấy không biết phải tiếp lời thế nào, quay đầu nhìn về phía Hạ Trùng: “Có chuyện gì vậy?”

Hạ Trùng vừa mới đóng cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng kiểm tra sắp xếp trong phòng, lúc này mới xoay người qua, nói:

“Đừng quan tâm tới hai người họ, một người bị trọng thương khi chiến đấu với Tế Tự cao cấp của Hộp Đen, cả người chỉ còn mỗi mắt và miệng là cử động được, một người bị hơi thở địa ngục ô nhiễm, cảm xúc đang chìm trong hỗn loạn, còn chưa điều chỉnh lại được.”

Lục Tân hơi kinh ngạc, quay đầu liếc nhìn hai người họ, không nhịn được hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra?”

“Sao mọi người lại ở đây?”

“Phải nói, là tại sao anh lại ở đây mới đúng?”

Hạ Trùng cũng tò mò liếc mắt đánh giá Lục Tân, ngồi xuống cái ghế sô pha cũ nát.

Còn nhấc chân mình lên dùng cồn lau miệng vết thương trên đùi.

Vừa lau vừa bĩu môi nói: “Ban đầu bọn ta đến đây là để truy lùng dấu vết giao dịch linh hồn, muốn tìm hiểu nguồn gốc, tìm được cửa vào Địa Ngục, kết quả đụng mặt Hỏa Chủng, lúc chiến đấu thì rơi vào thế yếu…”

“Còn anh thì sao? Không phải anh đã về Thanh Cảng sao?”

Nói rồi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Lục Tân: “Chẳng lẽ đến đây tìm tôi đòi hai trăm vạn?”

“Không có không có...”

Lục Tân ngẩn ra một chút, rồi vội vàng lắc đầu.

Đối diện với nghi ngờ của Hạ Trùng, anh cảm thấy có hơi buồn cười: “Sao tôi có thể vì hai trăm vạn mà bỏ công chạy đến Thành phố Hỏa Chủng tìm cô?”

Tuy hai trăm vạn kia vẫn chưa về túi anh, nhưng anh đã nhờ Hàn Băng đòi giúp mình rồi.

“Tôi cảm thấy cũng phải.”

Hạ Trùng liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, nói: “Tôi thấy anh là người mê tiền, nhưng ngẫm lại cũng không có khả năng anh chạy đến Thành phố Hỏa Chủng chỉ vì mấy trăm vạn.”

“Có điều phát hiện anh xuất hiện ở nơi này thật sự khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Nhất là ngay khi cảm nhận được hành động của quân đoàn địa ngục, tôi còn tưởng rằng cửa địa ngục sắp mở ra, sau đó mới phát hiện không ngờ lại là anh một thân một mình đấu với quân đoàn địa ngục...”

Nói đến đây, sắc mặt cô ấy không nhịn được mà hơi sầm xuống, dạy bảo: “Anh đúng là điên rồi, không biết quân đoàn địa ngục đáng sợ đến mức nào sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận