Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 187: Năng lực của mẹ (2)

Ảnh hưởng của môi trường xung quanh cũng có khả năng lớn dẫn đến thay đổi kết quả của một trận đấu giữa hai người đấu tay đôi với nhau, vì vậy các đối thủ sẽ cố gắng chuẩn bị cho cuộc chiến có lợi nhất, xét về vấn đề này thì người đàn ông có năng lực hệ con rối này đã chuẩn bị cũng tốt lắm rồi.

Mặc dù lực uy hiếp không được lớn lắm, nhưng cũng đủ để tạo thành đống hỗn loạn thích hợp cho việc chạy thoát.

Nhưng mà may mắn là anh ta không thực sự có kinh nghiệm để chiến đấu.

“Những người khác đang ở đâu?”

Lục Tân đút hai tay vào túi quần, nhẹ giọng hỏi.

“Bọn họ không có ở nơi này.”

Người đàn ông có vẻ bất đắc dĩ, vừa cười vừa nói: “Lúc chúng tôi ghi chép số liệu về những thí nghiệm đặt bom vào trong người bị cải tạo tinh thần bị thất bại thì đội trưởng đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, mặc dù sau này chuyện đó cũng không hề để lại chút dấu vết nào cả, nhưng mà vì cẩn thận vẫn hơn nên tôi cùng với bọn họ đã tách nhau ra rồi.”

“Lúc đầu tôi cũng không quá coi trọng chuyện này lắm, tôi chẳng qua chỉ là muốn đến đây nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, mua thêm mấy người để bổ sung vào con rối, nhưng mà không ngờ mấy người các anh lại nhanh như vậy... Nhìn dáng vẻ của anh, đúng là người có thể làm đội trưởng quả nhiên phải có chút bản lĩnh gì đó, đúng là người của thành phố Thanh Cảng rất khó đối phó.”

Lục Tân không để ý đến những lời nói của anh ta, anh chỉ nhíu mày một cái rồi nói: “Vậy những người bọn họ đã trốn về hướng nào?”

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ nhìn Lục Tân rồi sau đó nở một nụ cười có vẻ châm chọc.

Lục Tân nghiêm túc nhìn lại anh ta, sau đó nói tiếp: “Nếu như anh không chịu nói thì tôi cũng có thể dùng biện pháp khác để hỏi anh.”

“Ha ha...”

Người đàn ông cười phá lên, sau đó điệu cười của anh ta nhỏ dần, anh ta nói nhỏ: “Anh đã quá coi thường những người bạn của tôi rồi, ở nơi hoang dã như thế này, luật lệ và lời hứa chính là những thứ quan trọng nhất, tôi rơi vào tay anh thì xem như là tôi chấp nhận số phận của mình, nhưng mà anh thật sự nghĩ là tôi sẽ khai ra hết tất cả mọi chuyện cho anh nghe sao? Nếu tôi mất đi danh dự và uy tín thì sẽ phải rơi vào kết cục còn thê thảm hơn là cái chết!”

“Đúng rồi!”

Vừa nói chuyện, anh ta cũng tỏ ra thoải mái hơn một chút, sau đó vừa cười vừa nói tiếp: “Tôi cũng phải nhắc nhở anh một câu, tôi chính là người có năng lực hệ người gỗ đấy, tôi cũng có thể tự khống chế chính mình như khống chế những con rối khác vậy, cho nên, nếu như anh có tra tấn tôi đến mức nào đi nữa thì tôi cũng không cảm nhận được sự đau đớn đâu.”

Lục Tân nhẹ liếc anh ta một cái, sau đó nói: “Không quan trọng, chúng tôi tin là chúng tôi sẽ tìm được biện pháp để giải quyết thôi.”

Người đàn ông hơi giật mình, không biết nên hiểu câu trả lời thân thiết của Lục Tân vừa rồi là có ý gì.

Mà Lục Tân lúc này lại không thèm để ý đến anh ta nữa, anh quay sang nhìn về bên cạnh.

Mẹ anh vẫn đứng cách đó không xa, giống như là đang xem con mình tham gia đại hội thể thao vậy.

Lúc Lục Tân nhìn về phía bà, bà cũng mỉm cười đáp lại Lục Tân, rồi nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn chưa kết thúc đâu...”

Lục Tân khẽ cau mày, suy nghĩ lại thật kỹ: “Còn có chuyện gì nữa chứ?”

Mẹ với em gái anh không hề giống nhau, mẹ sẽ không cho anh mượn đến khả năng của mẹ, và hình như mẹ cũng cảm thấy không cần thiết phải cho anh mượn.

Khi anh gặp khó khăn, bà sẽ chủ động đến giúp anh luôn.

Giống như khi đang ở đường Cửu Giang của thành phố vệ tinh số hai, bà đã đỡ đạn cho anh vậy.

Cũng giống như cha luôn ở trong bóng tối và giúp đỡ anh.

Cũng như trong trận đánh vừa nãy, bà đã nhắc nhở anh phải chú ý những chi tiết nhỏ nhặt.

Mẹ anh là một người vô cùng tỉ mỉ, vì vậy bà ấy luôn chú ý quan sát đến mọi chuyện dù là nhỏ nhất.

Những lời nhắc nhở của bà cũng vô cùng quan trọng và có ích.

Nhưng mà cũng chính vì năng lực của bà quá thần bí cho nên có những việc Lục Tân vẫn phải tự mình quan sát.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì nếu như bà nói lúc này vẫn chưa kết thúc thì chắc chắn là vẫn còn có chuyện gì đó mà anh chưa chú ý đến.

Chỉ là người đàn ông có năng lực hệ con rối này đã thật sự không có năng lực để phản kháng lại nữa rồi, Lục Tân đang ở gần anh ta như vậy thì có thể giết chết anh ta bất kỳ lúc nào cũng được, nếu vậy thì vấn đề nằm ở đâu chứ?

Trong khi Lục Tân đang suy nghĩ về điều này thì có một tiếng động phát ra từ đằng xa.

“Này, người anh em, nếu anh có chuyện gì thì có thể đến đây mà nói chuyện cùng tôi, ở thành phố Thanh Cảng này tôi có thân phận rất lớn...”

Từ xa chỉ nhìn thấy được những ánh đèn mờ mờ và một đám người đang đưa Bạch Hổ tiến lại đây.

Những người này trong tay hầu như đều có súng, súng cũng đầy đủ các loại, có súng lục, súng máy.

Thiết bị chiếu sáng trên tay bọn họ cũng không hề giống nhau, có người đội mũ thợ mỏ với đèn gắn ở trên mũ, có người cầm đèn pin, đèn pin có người thì còn sáng nhưng cũng có người đã bị mờ rồi, còn có người cầm theo cả đuốc.

Điểm giống nhau duy nhất đó chính là cả đám người đều đeo một chiếc băng quấn trên cánh tay có hoa văn hình con rắn.

Nhìn có vẻ như những người này chính là lực lượng anh ninh của thị trấn.

Tất nhiên cảnh sát trưởng chắc chắn là người đang cầm chiếc đèn pin sáng nhất và một khẩu súng máy trên tay. Những người khác có thể là thư ký, nhân viên bảo vệ và một số cảnh sát bảo vệ phòng bài, còn có thêm một số người đi theo để cho vui.

Hai tay Bạch Hổ phải đặt ở sau gáy, gã ta đang kêu lên không ngừng, trông rất đáng thương.

“Có chuyện gì xảy ra vậy...”

Thấy có nhiều người đến như vậy thì Lục Tân lập tức đứng lên, đem điếu thuốc đang cháy trong miệng vứt xuống đất rồi dập tắt nó.

“Tạch !” “Tạch !” “Tạch !”

Toàn bộ đèn pin đều chiếu thẳng vào mặt Lục Tân, trong đám người mới đến, một người đàn ông vô cùng nổi bật cao khoảng một mét chín với chiếc áo khoác màu đen vô cùng lực lưỡng. Anh ta vạm vỡ như một chú gấu, hai cánh tay đầy hình xăm trổ của anh ta được dang rộng ra, tay anh còn cầm theo một khẩu súng máy chạy lại và mắng Lục Tân: “Mày định vào đây làm loạn à?”

“Không biết là trong thị trấn Hắc Thủy nghiêm cấm sử dụng súng sao?”

“Cho dù mày có là người từ nơi nào đến đi nữa, dám gây chuyện ở thị trấn Hắc Thủy thì sẽ không có kết quả tốt đâu...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận