Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 325: Cô ấy từ trên trời rơi xuống (1)

“Sao lại như này?”

Đi theo Trần Tinh lên xe jeep đậu bên ngoài nhà ga, Lục Tân vẫn có chút khó hiểu: “Tại sao mẹ kế của Tiêu Viễn lại là người khiến anh gặp ác mộng, bà ta làm sao vậy? cuối cùng là hại Tiêu Viễn, hay hại hai đứa con của mình?”

“Anh đang cố hiểu suy nghĩ của bọn họ sao?”

Trần Tinh xoay chiếc chìa khóa đã để trong xe trước đó, nghe xong lời nói của Lục Tân, cô không nhịn được bật cười, thở dài, nói: “Chúng ta không phải là thám tử chuyên nghiệp, cũng không phải nhà tâm lý học, càng không phải là nhà nghiên cứu các hiện tượng kỳ quặc trong xã hội.”

“Chúng ta chỉ là một nhóm người phụ trách đặc biệt trong việc làm sạch các nguồn lây nhiễm.”

“Thế nên, việc chúng ta cần làm là bắt giữ các nguồn gây ô nhiễm và những người sử dụng các đặc tính của ô nhiễm để vi phạm pháp luật, vậy thôi. Sẽ có những nhân viên đặc biệt để xét xử và phân tích tâm lý, và họ sẽ làm việc đó chuyên nghiệp hơn chúng ta.”

“Chẳng hạn như, chuyện mà anh hiện đang tò mò, sẽ có một báo cáo gửi về tay chúng ta sớm thôi.”

“Nhưng tôi thậm chí không ủng hộ việc anh đọc bản báo cáo này.”

“Bởi vì trên lý thuyết, khi anh tìm thấy người phụ nữ đó, thì hết việc rồi.”

“Nếu anh cần đọc nó, tôi cũng sẽ cho anh một lời khuyên. Qua những bản báo cáo này, anh luôn có thể thấy rất nhiều mặt tối ngoài sức tưởng tượng. Nếu khả năng chịu đựng tâm lý kém, anh thậm chí sẽ bị ảnh hưởng bởi một suy nghĩ mặt tối như vậy.....

Nói xong, cô ta dừng lại một chút, cười nói thêm: “.. Thực ra, đó cũng được coi là một loại ô nhiễm.”

“Chỉ là chúng ta thậm chí không thể dùng năng lực của mình để chống lại nó!”

“......”

“Cấp trên đúng là cấp trên, nói chuyện có đẳng cấp hẳn.”

Lục Tân nghĩ thầm, thật ra lúc này anh chỉ tò mò mà thôi.

Mẹ kế của Tiêu Viễn là người khiến anh ta gặp ác mộng, điều này nằm ngoài dự đoán của anh.

Nhưng bây giờ trong lòng Lục Tân càng thêm khó hiểu, lại là bộ dạng yếu ớt của cô ta.

Khi đối phó với sức mạnh tinh thần còn sót lại của Tiêu Viễn trước đây, anh không nghĩ rằng cô ta lại ngoan ngoãn như vậy.

Mọi chuyện có chút bất ngờ, nhưng vì Trần Tinh đã nói như vậy, nên kết quả thẩm vấn sẽ được giao, tốt hơn hết chúng ta hãy chờ xem.

Thấy Lục Tân không nói nữa, Trần Tinh cũng cười nói: “Đúng rồi, anh còn chưa nói, sao nhìn ra được vậy?”

“So sánh sức mạnh tinh thần của cô ta.”

Lục Tân thành thật trả lời: “Ngoài ra, tôi cũng nhìn thấy một con quái vật tinh thần trên người cô ta.”

“Một con quái vật tinh thần?”

Trần Tinh có vẻ hơi tò mò hỏi.

“Đúng vậy, nó giống như một cái đầu thứ hai, dài y chang, nhưng rất nham hiểm …”

Lục Tân miêu tả chi tiết.

Là một người biết lắng nghe, Trần Tinh không ngắt lời anh, sau khi nghe anh mô tả về con quái vật tinh thần, cô vô thức nhìn qua gương chiếu hậu, và bình tĩnh nói: “Lần này vào thành, gia đình anh có đến không?”

Lục Tân nghe được ý tứ trong lời nói Trần Tinh, trầm tư một hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Tinh: “Em gái tôi …”

Trần Tinh vô thức đưa mắt về phía anh đang nhìn, vẻ mặt hơi căng thẳng.

Lục Tân nói: “Em gái tôi không ở cạnh tôi.”

Trần Tinh lập tức quay đầu nhìn Lục Tân.

Lục Tân cười nói: “Thật ra, tôi đã không gặp gia đình mình một thời gian rồi.”

Ánh mắt của Trần Tinh dừng lại ở trên mặt Lục Tân một hồi, cô không nhìn ra được bất kỳ dấu vết nói dối nào.

Cô nhớ lại phân tích trước đây của giáo sư Bạch;

“Nếu 'người nhà' của đơn binh thực sự là nhận thức của anh ta về những năng lực được tái tạo của mình, thì khi anh sử dụng những năng lực này ngày càng thuần thục hơn, anh có thể thích ứng với những đặc điểm của năng lực, người thân, cũng sẽ từ từ biến mất.”

“Tốt lắm.”

Cô gật gật đầu, không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng khởi động xe.

Lục Tân hơi giật mình, chợt nhớ tới cái gì: “Chờ đã, vẫn còn có người …”

Trần Tinh quay đầu tò mò liếc nhìn hắn.

Lục Tân nhìn về phía nhà ga nói: “Bích Hổ vẫn chưa tới sao? Anh ta hẹn gặp tôi ở nhà ga”

“Bích Hổ?”

Nghe xong, Trần Tinh không khỏi cười nói: “Anh ta sáng sớm bắt chuyến xe buýt đầu tiên để qua đây.”

Lục Tân ngẩn ngơ: “Người đâu?”

“Vốn dĩ anh ta nói sẽ đợi ở đây rồi cùng nhau đi qua.”

Trần Tinh mím miệng, nhịn cười nói “Nhưng khi tôi nói với anh ấy chuyên gia phân tích thông tin đã là nhân viên của ban tổ chức hội nghị. Sau khi anh ấy nhận phòng khách sạn tại địa điểm hội nghị trước một ngày, anh ấy lập tức bắt taxi và chạy đến đó....”

Lục Tân sửng sốt: “Á? Anh ta không có đợi tôi?”

Trần Tinh gật đầu nói: “Anh ta còn không có nghĩ đến việc đợi anh.”

Lục Tân như có vẻ bối rối nhìn một vòng, trong chốc lát anh không biết phải nói gì mới ổn.

Trần Tinh khởi động xe, cười nói: “Tôi sẽ đưa anh đến thẳng khách sạn Đông Hải, nơi chúng tôi tổ chức cuộc họp, trong thời gian họp, anh có thể tự mình đi dạo quanh thành phố chính, dùng bữa với đồng nghiệp và đưa anh đến nơi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh đến thành chính, nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, anh có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào, mặc dù tôi không muốn trở thành một hướng dẫn viên.”

“Ok …”

Lục Tân thản nhiên đồng ý, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, anh có chút khó hiểu: “Có nên hỏi hay không đây?”

Lúc này, xe đã rời khỏi con đường phức tạp cạnh nhà ga và bắt đầu đi vào một con đường mới toanh.

Từ chỗ ngồi của ghế phụ nhìn ra, Lục Tân lập tức cảm thấy một môi trường hoàn toàn khác.

Sạch sẽ, ngăn nắp, đông đúc và biệt lập.

Các tòa nhà ở đây đều cao và sạch sẽ, kính bên ngoài tòa nhà phản chiếu ánh sáng mặt trời, dường như khiến thế giới sáng sủa hơn một chút, người đi bộ trên đường cũng ăn mặc chỉnh tề, dòng người hòa vào nhau thành một đại dương lớn, cuốn nhau đến những nơi khác nhau.

Cúi mặt vào cửa sổ thủy tinh, Lục Tân nhìn những người bên ngoài dường như có khí chất khác người từ trong xương. Anh chợt nhận ra một câu hỏi mà anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Ban đầu viện trưởng luôn đề cập đến việc thế giới trông như thế nào trước khi có trăng máu.

Lẽ nào là như này hay sao?

Về bản chất, thành chính và thành vệ tinh dường như không có gì khác biệt.

Thành vệ tinh có nhiều đường, nhiều phương tiện, lại càng hỗn loạn hơn ở đây.

Nhưng sự chỉnh tề và trật tự trong thành chính có một ma lực kỳ lạ, khiến người ta bất giác mà kính nể, nhưng cũng gần gũi.

“Anh có thích môi trường ở đây không?”

Trần Tinh đang lái xe, thấy Lục Tân đã lâu không lên tiếng, cô cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận