Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 579: Anh ơi, em tìm thấy cậu ấy rồi (2)

"Ha ha, chào buổi tối..."

Trước khi Hạ Trùng kịp nói thêm chi tiết, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng cười hì hì.

Mọi người quay đầu lại, thì nhìn thấy bên trong con hẻm nhỏ đầy u ám xuất hiện một bộ quần áo dính máu thì trở nên cảnh giác, đợi bọn họ đi ra khỏi bóng tối, mọi người mới nhìn thấy người đi phía trước là một tên mặc áo bác sĩ dính đầy máu.

Không đúng là một cái áo màu trắng rộng thùng thình, có điều nó đã nhiễm đầy màu màu đỏ.

Hai bệnh nhân tâm thần đi theo sau mặc quần áo xanh sọc trắng và đôi dép cao su.

Dáng người bọn họ cao gầy nhưng trên mặt đều là vết máu bị dán băng cá nhân chằng chịt, ánh mắt rất có thần.

Một người đeo mặt nạ con búp bê béo trên mặt, nhưng lúc này mặt nạ đã bị phá hủy một nửa để lộ khuôn mặt thô kệch của anh ta.

"A..."

Sau khi một trong số họ đi qua, anh ta nhìn Trần Tinh từ trên xuống dưới.

Trần Tinh đang nghĩ có cần giới thiệu bản thân mình chút không thì anh ta bĩu môi: "Gầy quá, chẳng mạnh mẽ chút nào."

Lục Tân cảm thấy không phục, mặc dù đội trưởng Trần xinh đẹp nhưng lại có vài phần khí khái hào hùng.

Chẳng qua anh không trả lời vì anh phát hiện một người mặc đồng phục bệnh nhân đi theo đằng sau đang quay mặt nhìn anh, trên trái dán hai cái băng dán có hình dâu tây đang đảo mắt đánh giá anh.

Lục Tân nở nụ cười thân thiện với anh ta, nói: "Chào anh."

Người đàn ông kia lập tức quay lại nhìn Bích Hổ, ra vẻ nhiệt tình đáp lại: "Chào anh chào anh."

Lúc này Lục Tân nhận ra con mắt của anh ta hơi bị lé.

Không thể không nghĩ, những người đi cùng ở thành chính có vẻ như không được bình thường cho lắm...

"Dao mổ..."

Hạ Trùng khẽ thở phào: "Không ngờ mấy người vẫn còn sống."

"Suýt nữa cả đội chúng tôi đã bị tiêu diệt sạch."

Bác sĩ cười hì hì, nhưng câu trả lời của anh ta khiến người khác không đoán ra đây anh ta đang nói thật hay nói dối.

Chỉ là anh cũng nhanh chóng phát hiện ra gì đó, nói: "Mấy người đã gặp phải chuyện gì?"

Trần Tinh nhìn thoáng qua bầu không khí xung quanh, hỏi nhỏ: "Lúc mấy người đến đây có bao nhiêu người?"

Hạ Trùng nhìn cô ta, sau đó không hề giấu giếm nói: "Bảy tiểu đội đến tiền đồn, một đội ở lại, hai đội cơ động, bốn đội khác chia ra tiến vào thành phố Thủy Ngưu.. với thêm mấy người Thanh Cảng nữa nên có tám tiểu đội đến đây."

"Điều đó có nghĩa là có ít nhất hai đội nữa sắp đến?"

Trần Tinh im lặng suy nghĩ chút rồi nói: "Mọi người quyết định điểm hẹn hay thăm dò trước?"

Hạ Trùng lạnh lùng liếc nhìn tòa nhà, giống như rất khó để đưa ra quyết định.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của cô ấy, giống như đang chứa đựng một cơn tức giận ngùn ngụt.

Nếu nói cô ấy muốn phá hủy tòa nhà này thành tro ngay lập tức cũng không quá đáng nhưng trong đội có một thành viên bị thương hoàn toàn mất khả năng chiến đấu, trước khi có người thuận lợi đến đón cô ta, thì cô ấy không thể đưa ra những quyết định kích động...

"Ít nhất hãy đợi các đội trưởng đến!"

Lúc này bác sĩ mới bật cười: "Có thể xác định Bàn Đen đang đùa thật, hiện giờ các tổ chức bí ẩn càng cần được điều trị, tất nhiên bọn họ cũng có đội năng lực riêng, hơn nữa thực lực cũng không thua kém đội năng lực của chúng ta..."

Nghe được lời của anh ta, Lục Tân cảm thấy có hơi xấu hổ.

Những người đang làm điều xấu lại là người thân của họ.

Khi vừa nghĩ như vậy, anh chợt nhận ra điều gì đó và nhìn lên bầu trời.

Chỉ thấy ánh sáng ảm đạm giữa không trung, đột nhiên có thứ gì đó lặng lẽ trôi qua.

Nó trông giống như một cái vòng tròn, lơ lửng trên không trung không có trọng lượng.

Ban đầu ai cũng giật mình rút súng ra, chỉ khi đến gần, họ mới nhận ra đó chỉ là một quả bóng bay màu đỏ đang bay lơ lửng.

Đêm nay là một đêm không gió nhưng quả bóng này giống như có sinh mạng, lơ lửng trôi dạt đến bên cạnh bọn họ rồi dừng lại trên bầu trời, trông giống như con mắt máu màu đỏ lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ.

"Suỵt!"

Khác với đám người Lục Tân đang ngạc nhiên, đám người Hạ Trùng và bác sĩ nhìn thấy quả bóng màu đỏ, nét mắt lập tức thay đổi.

Trong giọng nói của bọn họ có chút ớn lạnh khó tin: "Đội trưởng Lý..."

"Đội của đội trưởng Lý đã bị xóa sổ toàn đội?"

Có thể thấy dù là Hạ Trùng bình thường không có biểu cảm gì hay biểu hiện trên mặt bác sĩ không chút nghiêm chỉnh lúc này đều bày ra biểu cảm kinh ngạc không thể tin, có khổ sở và sợ hãi.

"Đây là quái vật gì mà có thể tiêu diệt được cả một đội?"

Họ nhìn nhau, không ai trả lời được câu hỏi.

Nhưng rõ ràng, từ phản ứng của họ, có thể thấy rằng đội trưởng phải là một người rất mạnh.

"Anh ơi, tìm thấy cô ấy rồi..."

Ngay khi tất cả các thành viên trong đội của thành phố trung tâm rơi vào trạng thái hoảng sợ, em gái đột nhiên kéo chặt áo của Lục Tân.

Giọng cô có vẻ rất phấn khích.

"Chi Lạp..."

Trước khi Lục Tân quay đầu lại, có nghe thấy một tiếng động chói tai cách đó không xa.

Đó là tiếng dao rạch ngang thân một chiếc ô tô bỏ hoang.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, cuối đường một cô bé mặc váy trắng xuất hiện.

Dáng người hơi gầy, chiếc váy nhỏ tung bay trong gió đêm để lộ bắp chân trắng bệch của cô ta, bên trên bị che phủ đầy những cây kim thô to, mái tóc đen rủ xuống lay động theo bước chân của cô ta, khuôn mặt nhỏ cũng tái nhợt một cách kỳ lạ.

Cô ta cầm một con dao ăn trong tay, con dao lóe lên ánh sáng lành lạnh, từ từ cắt qua lớp vỏ ô tô cũ trên phố.

Đôi mắt trống rỗng lạnh lùng đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận