Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 201: Sẽ rất nguy hiểm

Điều bất ngờ là con đường thông đến thị trấn Vui Vẻ đã bị san bằng.

Thông thường, chỉ có những nơi thường xuyên giao lưu với thế giới bên ngoài mới có những con đường tương đối dễ đi. Tuy rằng nhiều xe và người tới lui sẽ gây áp lực nhất định lên mặt đường, nhưng thật ra thì những khu vực bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, qua nhiều năm sẽ không tránh được sự ăn mòn, mặt đường nứt nẻ, độn lên cao, ngược lại tạo thành những nơi rất khó đi qua.

Mất hơn một ngày đi đường mà Lục Tân và Bích Hổ chỉ chạy được đến một nơi cách thị trấn Vui Vẻ mười ki-lô-mét .

Nhìn bầu trời đêm khuya, lại đi một ngày đường, bọn họ không đi tiếp nữa mà tạm thời nghỉ ngơi giữ sức.

Lục Tân thấy sau khi Bích Hổ ngồi xuống bên cạnh lửa trại thì bắt đầu không ngừng chuẩn bị, gã còn chẳng có thời gian và tâm trạng đọc những quyển tạp chí mang theo mà lại luôn tay luôn chân kiểm tra súng ống và đạn gã cầm theo bên người, luôn tay tháo gỡ các loại linh kiện xuống, sau đó lại nhanh chóng lắp ráp chúng lại, anh có thể nhận ra gã đang chịu áp lực rất lớn, vì thế cười nói: “Anh đừng sợ, lúc đó tôi tự đi vào một mình là được.”

“Đi vào một mình?”

Bích Hổ sửng sốt, rồi nhìn thoáng về hướng thị trấn Vui Vẻ một cái.

Lục Tân gật đầu, nói: “Đúng vậy, anh chỉ cần ở bên ngoài chờ tôi, tôi xong việc sẽ phát tín hiệu cho anh.”

“Chuyện này...”

Rõ ràng vẻ mặt của Bích Hổ thoáng do dự, nhưng một lát sau lại dần trở nên nghiêm túc hơn, cười nhạt trả lời anh: “Người anh em à, cậu cũng nhìn ra tôi đang sợ hãi túng quẫn sao? Nói thật tôi rất túng quẫn, mẹ kiếp trước khi năng lực xuất hiện, cậu có biết tôi chính là lưu manh cắc ké, hơn nữa còn là cái kiểu ngày nào cũng ăn đấm, đừng nhìn bây giờ tôi đẹp trai như vậy, phóng khoáng nhường ấy, thật ra đều là tôi giả vờ...”

Lục Tân gật đầu, nói: “Tôi đã nhìn ra.”

Bích Hổ ai oán liếc anh, rồi nói: “Cậu trả lời thằng thắng như vậy đã làm ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi…”

Lục Tân nở nụ cười áy náy, nói: “Là do tôi không tốt, anh nói tiếp đi.”

Bích Hổ ho khan một tiếng, hắng giọng nói: “Nhưng có sao đâu, bây giờ tôi đã là người có năng lực, cho nên lá gan cũng to lên chút, nếu đã phải làm nhiệm vụ, thì sao có thể không gánh vác trách nhiệm chứ. Cậu yên tâm, lần này tôi không quan tâm nơi đó có yêu ma quỷ quái gì, tôi đều phải cùng cậu xông vào trong đó một lần, dù sao tôi cũng mang theo không ít đạn đặc biệt, sợ cái gì chứ?”

Lục Tân nghe gã nói vậy, thật ra anh thấy hơi cảm động.

Sau đó anh nhìn về phía Bích Hổ, nói: “Anh thật sự không sợ sao?”

Bích Hổ hơi sững người, sau một hồi im lặng gã nói: “Cậu lại làm ảnh hưởng cảm xúc của tôi rồi…”

“Xin lỗi.”

Lục Tân chỉ đành cười lắc đầu, nói: “Thật sự không cần, anh ở bên ngoài canh giữ là được, nếu ở bên trong gặp phải vấn đề gì, tôi sẽ bắn đạn gửi tín hiệu cho anh, còn về thị trấn này, anh không cần đi vào đâu, quá nguy hiểm...”

“Ha ha...”

Bích Hổ nở nụ cười hào phóng: “Suốt đoạn đường này tôi đều nhắc nhở cậu sẽ rất nguy hiểm, nhưng chẳng phải tôi vẫn đến đó sao?”

Lục Tân chậm rãi lắc đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Tây Nam.

Nơi đó là vị trí thành Thanh Cảng.

Dường như Lục Tân có thể nhìn trong thành phố Vệ Tinh 2 ở thành Thanh Cảng, bên trong một khu chung cư cũ nát, cha đang ngồi uống rượu bên bàn, ông rót từng ngụm từng ngụm rượu Lão Bạch cay xè vào miệng, không biết ông đã uống bao lâu, lúc này trông ông rất lặng lẽ, lặng lẽ đến mức trước giờ chưa từng có, nhưng loại lặng lẽ này lại tượng trưng cho sự tích góp một sức mạnh nào đó, đôi mắt ông đỏ rực như máu, ngập tràn mong chờ.

Mà anh đã đồng ý rồi, anh sẽ cho ông một cơ hội ra ngoài.

“Nguy hiểm trong ý tôi không phải là thị trấn Vui Vẻ.”

Sau đó anh lại nói với giọng chậm rãi: “Mà là chỉ bản thân tôi.”

“Cái này...”

Bích Hổ sợ hãi đến mức lắp bắp, ngẩng đầu nhìn Lục Tân.

Đống lửa trại đang lặng lẽ cháy, thỉnh thoảng sẽ có một khúc gỗ bị lửa đốt sâu vào bên trong phát ra tiếng “tí tách”.

“Nếu Thị trấn Vui Vẻ rất nguy hiểm, vậy có thể tôi cũng sẽ rất nguy hiểm.”

Lục Tân thấy vẻ mặt Bích Hổ hiện lên sự ngạc nhiên, thì mỉm cười giải thích với gã: “Mỗi người đều sẽ có một vài đặc điểm kỳ lạ mà, thật ra tôi cũng có, tôi cũng từng thử tìm hiểu bản thân mình, nhưng sau đó lại phát hiện chuyện này rất khó khăn...”

Lúc nói những lời này, anh đã nhìn thoáng qua trong xe.

Mẹ vẫn ngồi ở hàng ghế sau xe, em gái ngồi chồm hổm trên nắp xe, nhìn ánh trăng màu đỏ treo trên đầu.

Sau đó Lục Tân thở dài, nói: “Cho nên tôi cảm thấy, so với việc tôi làm rõ bản thân mình là thế nào, chẳng bằng cẩn thận suy nghĩ nên làm gì.”

“Những người đó đã phạm luật ở thành Thanh Cảng, cho nên tôi cảm thấy phải bắt họ về.”

“Có điều đây là suy nghĩ của tôi, không thể làm liên lụy đến anh.”

“Nếu không anh thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ rất áy náy...”

Bích Hổ sửng sốt một chút, rồi miễn cưỡng cười nói: “Ha ha, nghe cậu nói kìa, nếu không phải vì muốn tôi giúp đỡ thì dẫn theo tôi làm gì?”

Lục Tân thản nhiên trả lời gã: “Lái xe đó...”

Đột nhiên Bích Hổ không biết nên nói gì cho phải.

Vẻ mặt của gã dường như cũng trở nên hơi kỳ lạ, không biết là vì ngạc nhiên, hay là vì cảm động.

Sau một lúc suy nghĩ cẩn thận, gã gật đầu: “Vậy tôi nghe theo cậu, có điều trước lúc cậu đi vào trong đó thì phải nghe theo tôi.”

“Tôi không biết cậu có bí mật gì, nhưng chắc cũng không ngoài mấy nguồn ô nhiễm và các loại năng lực kia.”

“Bây giờ cậu phải ăn thật no, uống thật đã, bổ sung đủ tinh thần.”

“Sau khi đi vào tốt nhất đừng ăn, càng không được uống, nếu không phải vì thiết bị chúng ta mang theo không đủ, thậm chí tôi còn đề nghị cậu mặc thêm trang phục bảo hộ, bởi vì cho dù cậu ăn gì, uống gì cũng rất có thể chúng đã bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm tinh thần, cho nên sau khi cậu đi vào, nhát định phải cẩn thận mọi bề… Tốt nhất là bài tiết cũng nên giải quyết ở ngoài trước đi!”

Lục Tân nghe Bích Hổ dặn dò, nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng là anh cũng đã làm theo ý của Bích Hổ, ăn cho thật no, sau đó ngủ một giấc thật say.

Ban đầu anh và Bích Hổ đã phân chia công việc, một người canh nửa đêm trước, một người canh nửa đêm sau, nhưng vì để anh nghỉ ngơi thật tốt mà Bích Hổ đã gánh vác tất cả nhiệm vụ gác đêm, hôm sau khi mặt trời lên vẫn có thể nhìn thấy Bích Hổ ngồi ở trên nắp xe chăm chỉ canh gác.

… Tuy trong tay gã vẫn luôn cầm quyển tạp chí nhưng thái độ canh gác vẫn rất nghiêm túc.

Sau khi thức dậy thì sinh hoạt ngay tại chỗ, nấu một nồi thịt bò rồi chế gói gia vị mì gói vào.

Hai người ăn no như bình thường, sau đó giải quyết “ba cái vội” xong mới dập lửa, thu dọn đồ đạc lên xe.

“Tôi đã chuẩn bị tốt những đồ vật cần đem theo, súng, đạn đặc biệt, huyết thanh giải độc cấp tính, đạn tín hiệu.”

Bích Hổ vừa lái xe vừa nói: “Đến lúc đó tôi sẽ canh giữ bên ngoài, nếu xảy ra chuyện, lập tức bắn đạn phát tín hiệu cho tôi.”

Sau khi Lục Tân đồng ý với gã thì kéo ba lô về phía mình, cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa.

Xe nhanh chóng chạy vào đến gần đường quốc lộ bị bỏ hoang, càng đi về phía trước thì con đường càng khó đi hơn, nhưng bên cạnh quốc lộ lại có một còn đường nhỏ, kéo dài vô tận, khúc khuỷu lắc léo dẫn về phương xa.

Lúc này trời hơi âm u, tầm nhìn giảm xuống, phía xa xa là đồi núi trùng điệp, chỉ có thể nhìn thấy con đường nhỏ này vẫn luôn chạy sâu vào bên trong đám sương mù xám xịt, không biết điểm cuối.

“Được rồi, bây giờ tôi vào đó, anh ở ngoài nhớ phải cẩn thận một chút.”

Lục Tân đeo ba lô của mình xuống xe, sau khi dặn dò Bích Hổ xong thì men theo con đường nhỏ đi vào bên trong.

“Chao ôi, lá gan thật to...”

Bích Hổ thấy Lục Tân bước đi nhẹ nhàng cứ như đang đi dạo ở ngoại thành thì không khỏi cảm thán một tiếng.

Trong lúc vô tình chớp mắt, đột nhiên gã kêu lên.

Sau đó lấy tay xoa mắt theo bản năng, rồi lại tiếp tục nhìn về phía Lục Tân đã đi vào được gần một trăm mét.

Trong lúc mơ hồ, cũng không biết có phải gã bị hoa mắt hay không, mà gã nhìn thấy bên cạnh Lục Tân có hai cái bóng một cao một thấp đi theo.

“Không thể nào?”

Bích Hổ càng nghĩ thì càng thấy sợ, sau đó theo phản xạ tự nhiên gã đã quay đầu nhìn về phía thùng xe trống không.

Qua một hồi lâu, gã cẩn thận thốt ra một câu: “Bác trai, họ đều đi hết rồi, bác không đi theo họ sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận