Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 702: Một cơ hội tốt để học tập (1)

Lúc này Lục Tân đã đánh gãy liên tiếp bốn năm đóa “đóa hoa chết chóc”, trên người đầy rẫy những vết sẹo.

Nhưng anh lại không hề cảnh giác chút nào, cứ như thể những vết sẹo ấy hoàn toàn không phải xuất hiện trên cơ thể anh.

Trên mặt anh chỉ có vẻ phấn khích, anh sải bước đi nhanh về phía trước.

Một loạt động tác thô bạo đập mạnh vào cây óc chó, và sau khi đập hư ba cây búa liên tiếp thì lối thoát hạt nhân cuối cùng cũng xuất hiện những vết nứt.

“Hì hì…”

Em gái anh có vẻ rất vui, hai mắt sáng lên và nụ cười rất thích thú.

“He he he ...”

Cha anh cũng đang cười, và có vẻ như ông đặc biệt hài lòng với cảm giác hủy diệt này vì không ai có thể ngăn cản ông.

Chỉ có mẹ anh như là có chút gì đó bất đắc dĩ, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Sắp thành công rồi ...”

Lục Tân cách rừng cây tử đằng không tới mười mét, chắn trước mặt anh chỉ có hai đóa “đóa hoa chết chóc”, lúc này anh cũng có chút hưng phấn, chuẩn bị đi lao vào khu rừng của người chết và tìm thấy được người kia.

Nhưng anh không ngờ rằng sau khi đạp một chân xuống thì tay chân anh bỗng run rẩy lên không thể giải thích được.

Một cơn đau xuyên thấu đột ngột xuất hiện, cảm giác như là anh đã dẫm phải một chiếc đinh vậy.

Cơn đau đột ngột này khiến cho Lục Tân phải từ dưới đất bật dậy, lật người lên cao rồi đứng bằng một chân trên mặt đất.

Từ trên nhìn xuống, anh thấy lòng bàn chân vẫn tròn trịa bình thường, không hề có vết thương nào cả.

Trong một khoảnh khắc Lục Tân rất ngạc nhiên, xung quanh lại càng có thêm nhiều đóa “đóa hoa chết chóc” tiến lại gần, những cánh hoa mảnh mai đang nối đuôi nhau hướng về phía Lục Tân.

“Là ảo giác sao?”

Lục Tân có chút kinh ngạc, vừa suy nghĩ vừa xoay người tránh được công kích của một đóa “đóa hoa chết chóc” đang định đánh úp bất ngờ, thuận theo đó bước lên con dốc cao bên cạnh, phải dùng hết sức lực đạp một bước, sẵn sàng để lao vào khu rừng chết chóc trước mặt một lần nữa.

Sâu bên trong rừng cây chết chóc, lão nhân nhìn xuống lòng bàn chân bị đinh bạc xuyên thẳng qua, vẻ mặt không có chút thay đổi.

Động tác của ông ta vẫn đàn thong thả lựa chọn, sau đó cầm lấy một cái cuốc chim nhọn.

Ông ta thay đổi một tư thế thoải mái hơn, sau đó từ từ đưa nó vào miệng.

Lục Tân lao vào trong khu rừng chết chóc, với tốc độ và một cỗ khí thế kinh người.

Anh không thể giảm tốc độ, bởi vì ngay khi anh ta giảm tốc độ, sẽ có rất nhiều “đóa hoa chết chóc” nở rộ xung quanh anh, và mọi thứ mà anh vừa làm sẽ trở nên vô ích hết. Nhưng vừa rồi, cơn đau đột ngột ở lòng bàn chân trái khiến cho anh di chuyển có hơi chậm chạp.

Trong nháy mắt, càng nhiều “đóa hoa chết chóc” bay tới trước mặt anh.

Nhưng nếu chỉ là vài bông hoa này thôi thì anh vẫn còn cơ hội.

Anh nghiến chặt răng, xông thẳng về phía trước, nhưng đúng lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng ong ong, răng hàm dưới bên trái đột nhiên đau một cách dữ dội, cơn đau này khiến cho anh bị phân tâm, bụng dưới của anh cũng lập tức đau quặn lại, đúng là có sự khác biệt rất lớn với những lần có sự hợp tác của em gái.

“Vù vù ...”

Chừng ba đến bốn cánh hoa hình người mảnh mai xuất hiện trước mặt Lục Tân.

Những thể tinh thần hình người này bắt đầu đau đớn và không một tiếng động há miệng ra, ngậm lấy vai trái, ngực phải, eo và đùi của anh.

Dưới sự đụng chạm lạnh lẽo này, có vô số cảm xúc kỳ lạ ùa về trong tâm trí của Lục Tân, anh bàng hoàng cảm thấy xúc động lẫn lộn với nhau, anh dựa vào chút khống chế cuối cùng của cơ thể, nhanh chóng lùi lại về phía sau, thoát khỏi những cánh hoa hình người đang cố gắng vọt tới trước mặt anh.

“Anh, anh sao vậy?”

Em gái xoay người treo trên một sợi dây, cúi đầu nhìn thấy Lục Tân thì có chút kinh ngạc.

“Anh bị đau răng ...”

Lục Tân lấy tay che mặt trái rồi khoát tay áo: “Phải nghỉ ngơi một chút.”

“Sao anh lại bị đau răng?”

Cô em gái anh khoanh tay tức giận: “Lúc anh ăn cua còn gặm mai nó mà, răng anh có bị gì đâu”

“Đây là lúc nói những chuyện này sao?”

Lục Tân che mặt, rất muốn biết loại đau đớn này có phải là thật hay không.

Nhưng càng nghĩ lại thì càng cảm thấy chân thật, nỗi đau này giống như một hạt giống đang bén rễ và đâm chồi nảy lộc.

Trong một thời gian ngắn, nó đã lan đến cổ họng, hai bên má và thậm chí cả trán.

“Xoạt xoạt ...”

Những bông “đóa hoa chết chóc” ở phía trước đang cố gắng tiếp cận, những cánh hoa trắng nõn không ngừng nảy lên như những chiếc xúc tu.

Vốn là định lao về phía cánh hoa hình người kia, nhưng mà Lục Tân lúc này đang buồn bực nên phải nhanh chóng rút lui.

Tâm trạng của anh đang trở nên ngạc nhiên và nghi ngờ.

Nguyên nhân của cái cơn đau đột ngột này là gì mới được chứ?

Rõ ràng là không có vết thương ở chân, sờ soạng bên ngoài một chút, răng cũng rất nguyên vẹn, nhưng bỗng dưng lại có một cơn đau dữ dội.

Cơn đau dữ dội này khiến cho anh thậm chí không thể tập trung nổi.

“Đã đến lúc kết thúc rồi.”

Trong khu rừng chết chóc đó, có một ông lão tóc xanh xao miệng đã bê bết máu, nhưng vẻ mặt ông ta lại bình tĩnh đến lạ thường, ông ta gật đầu về phía người phụ nữ tóc đỏ phía dưới, sau đó ánh mắt quét qua chiếc hộp, và cuối cùng dừng lại ở những các chai, ông ta đưa tay ra một cách chậm rãi và nhấc một chai có chất lỏng trong suốt lên , trên chai có một nhãn có dòng chữ H2SO4 trên đó.

Hít một hơi thật sâu, ông ta tháo nắp chai ra và đổ trực tiếp chất lỏng kia vào miệng.

Còn bặm bặm môi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận