Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1033: Dọn dẹp sạch Hắc Thảo của thành phố Hắc Chiểu (1)

Đi ở trên đường phố của thành phố Hắc Chiểu, có thể cảm nhận được, chỉ trong một đêm, thành phố này đã có những thay đổi cực kỳ lớn.

Một đám người vốn dĩ luôn ồn ào, náo nhiệt đến mức không bình thường, hiện tại đã trở nên lác đác lưa thưa, phần lớn những cửa hàng và quán ăn cũng đóng cửa, trước đó đám người điên cuồng đã gây ra không ít hư hại cho thành phố, bây giờ giống như một nhóm lớn miệng vết thương, lộ ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời, cũng không có ai tiến hành dọn dẹp.

Những kiến trúc ở hai bên đường chìm trong tĩnh lặng, có không ít nơi thậm chí còn có thể ngửi được cả mùi hôi thối thoang thoảng.

Lục Tân có thể đoán được đó là thứ gì.

Trước đó đã xuất hiện chứng mất ngủ kéo dài đến hơn hai mươi ngày, thực chất đã khiến cho một số lượng lớn người dân sống ở thành phố Hắc Chiểu tử vong, chết ở trong chính ngôi nhà của mình, không có người nào biết đến, dẫu cho hiện tại nhiệt độ không khí có thể nói là thấp, nhưng đã qua một thời gian dài đến như thế, thi thể cũng đã bắt đầu hư thối rồi, trước đó thì còn bị sự phù hoa của thành phố này che lấp, dù sao thì cũng không rõ ràng đến như vậy, hiện tại khi thành phố này trở nên yên tĩnh, những thứ này tất nhiên cũng không thể giấu được nữa.

Điều này khiến cho Lục Tân nhiều ít có chút không quen, nếu là ở Thanh Cảng, chỉ e tiểu đội dọn dẹp đã sớm vào cuộc rồi.

Nhưng ở thành phố Hắc Chiểu, vậy mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy là sẽ có người đến đây dọn dẹp.

Có điều nguyên nhân của chuyện này có khả năng là vì phần lớn cư dân của thành phố này vẫn chưa tỉnh lại, chưa thể bắt đầu công việc được.

Mất ngủ một thời gian dài khiến cho thời điểm hiện tại bọn họ đang phải ngủ bù.

“Vì cớ gì mà lại phải đi đến phòng Hành Chính của thành phố vệ tinh số hai?”

Lục Tân ngồi ở trên xe ba gác chạy đô đô trên đường, vừa đánh giá phong cảnh ở hai bên phố, vừa tò mò hỏi.

“Cậu không biết sao?”

Người tóc màu bạc thấp giọng nói: “Hiện tại ông Quần đang thương lượng chuyện lớn cùng với mấy kẻ làm quan chức kia, vốn dĩ những hội nghị như vậy nên được triển khai ở phòng Hành Chính trung ương của thành phố chính, thế nhưng phòng chính trung ương của thành phố chủ đó nghe nói đã bị một binh đoàn kỵ sĩ từ bên ngoài đến chiếm đánh rồi, đành phải đi đến phòng Hành Chính số hai thôi.”

Lục Tân bỗng nhiên phản ứng lại, ý thức sâu sắc rằng đây là một vấn đề không nên tò mò.

Người tóc màu bạc còn đang ở đó mà tự lải nhải: “Thật không hiểu nổi ở đâu mà lại xuất hiện một binh đoàn kỵ sĩ có lá gan lớn như thế, quả thực chính là đang tự mình tìm đường chết mà…”

“Không phải là bắt nạt thành phố Hắc Chiểu của chúng ta dễ trêu vào đấy chứ, nếu mà thấy được, xem xem tôi đây có cho bọn họ một gậy hay không……”

Vừa nói còn quay đầu nhìn về phía Lục Tân mà nói: “Cậu nói xem có đúng hay không?”

Lục Tân cố gắng hết sức để kìm nén xúc động muốn ném anh ta từ trên xe xuống, gật đầu nói: “Ừ.”

Hiện giờ nếu dựa trên lý thuyết mà nói, thành phố Hắc Chiểu đang rơi vào khoảng thời gian mất kiểm soát, rối loạn nhất, nhưng trên thực tế, lại như là thời điểm yên tĩnh nhất.

Dọc theo trong suốt đoạn đường đi, dòng người lưu thông cực kỳ ít, ngày cả các lối vào thông quan giữa thành phố Vệ Tinh với thành phố chủ và những thành phố vệ tinh lân cận cũng không hề đóng, xe ba gác cũng có thể tự do ra vào, cho nên Lục Tân cùng người tóc màu bạc có thể thông qua đó mà đi từ thành phố vệ tinh số ba về thành phố vệ tinh số hai một cách rất thuận lợi.

Dọc theo đường phố, một đường đi thẳng tới phòng Hành chính.

Khi đến gần phòng Hành Chính, lại lập tức phát hiện nơi này vậy mà lại còn náo nhiệt hơn so với cầu treo bằng thép.

Vô số cảnh sát, quân đội, đã vây lấy kín mít phòng Hành Chính trước kia vốn dĩ không được xem là quá quan trọng của thành phố Hắc Chiểu lại, hai tuyến đường chính trước sau đều bị xe quân đội chặn lại, thiết lập một số đồn biên phòng, khi xe ba gác còn cách khá xa cũng đã bị chặn lại.

“Bên trong đang mở họp, người không liên quan, không phận sự không được tới gần, đi đường vòng đi!”

Cách đó một khoảng, có hai binh sĩ tay cầm súng chạy tới, nhìn về phía Lục Tân cùng người tóc màu bạc đang ngồi trong xe mà nói.

Lục Tân đang muốn tiến lên, giải thích bản thân anh không phải người không liên quan thì đã nghe thấy người tóc màu bạc kêu lên: “Mấy người nói ai là người không liên quan đấy hả?”

Nói xong thì chỉ vào Lục Tân, nói: “Có biết đây chính là con rể của ông Quần, chồng của đại tiểu thư nhà chúng tôi hay không hả?”

Vẻ mặt của Lục Tân trong chốc lát đã trở nên quái dị, nghĩ thầm cái thân phận này thực sự là quá khó đỡ rồi, lại nghĩ tuy rằng ông Quần cũng là một người khá có tiếng tăm, thế nhưng hiện tại, dưới tình huống tất cả người có chức quyền cao ở thành phố Hắc Chiểu đều tụ lại đây như thế này, tên tuổi của ông ấy chỉ e là vẫn chưa đủ sức nặng khiến cho những người giữ gìn trật tự này để cho mình qua chứ?

Không ngờ tới đối phương vừa nghe xong, vẻ mặt lại chầm chậm thay đổi, liếc mắt đánh giá Lục Tân từ trên xuống dưới một cái.

Lục Tân đang có chút kinh ngạc khi những người này thật sự biết ông Quần, chợt thấy một người khác trong hai binh lính kia lạnh mặt xuống, quát: “Ăn nói bậy bạ.”

“Vừa rồi không phải là chồng của đại tiểu thư nhà ông Quần đã đi vào bên trong rồi hay sao?”

Lục Tân tức khắc nghĩ tới Bích Hổ, cảm giác có chút xấu hổ.

Người tóc màu bạc vẫn còn không phục, kêu lên: “Người này là bạn trai thôi, chính là ngoại tình đấy, người tình đấy mấy người có hiểu hay không hả?”

“Còn không phải là tên trai bao hay sao?”

Tên lính gác kia cười lạnh một tiếng, nói: “Loại thân phận này thì có cái gì mà kiêu ngạo chứ?”

“Sao mà lại không thể kiêu ngạo chứ?”

Người tóc màu bạc không phục mà cãi cọ với mấy người đó: “Người tình thì tình cảm càng sâu đậm, không sâu đậm sao có thể làm người tình cơ chứ?”

Lục Tân không biết phải làm sao mà cầm lấy cái túi đen của mình lên, chuẩn bị lấy điện thoại ra báo cho đám người Hàn Băng ra đây giúp đỡ một chút.

Lại không ngờ tới, đang lúc người tóc màu bạc đang ầm ĩ một trận với đám lính gác, cách đó không xa có một chiếc xe hơi màu trắng đang chậm rãi tiến lại đây.

Khi tới gần chỗ này, ngại vì có xe ba gác đang phải dừng lại ở phía trước, chiếc xe hơi đó đành phải dừng lại.

Sau đó từ trên xe có một đám người mặc đồ tây màu đen đi xuống, nâng chiếc xe ba gác kia lên, đặt sang một bên đường.

Khiến cho tài xế xe ba gác phải liên mồm kêu to: “Ấy, vẫn còn chưa trả tiền xe đâu đấy…”

Cửa xe mở ra, một cô gái mặc một bộ sườn xám màu trắng, đi trên đôi giày cao gót màu đỏ bước xuống, tuổi tác cô ấy không lớn, dáng người thướt tha, mái tóc hơi uốn lượn, trong tay còn cầm một cái túi xách được thêu hoa văn nhỏ tinh xảo, dưới sự hộ tống của hai người đang bung dù, chậm rãi đi tới trước trạm gác.

“Cô Tôn.”

Hai người lính gác đường kia vậy mà lại nhận ra người phụ nữ này, lập tức ôm chặt súng, đứng nghiêm chào.

Đầu của cô gái kia cũng không thèm gật một cái, chỉ là nhìn lướt qua Lục Tân cùng người tóc màu bạc đang đứng bên ngoài trạm gác, nói: “Bọn họ là ai?”

Binh lính nói: “Nói là người tình của đại tiểu thư nhà ông Quần, đang làm ầm ĩ muốn đi vào tham dự cuộc họp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận