Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 820: Lục Tân sa đọa (2)

“Hả?”

Lục Tân lập tức cảnh giác ngay.

Chẳng lẽ việc anh bất cẩn hất bay Oa Oa văng xa ba bốn mét đã bị lộ rồi sao?

Chuyện này thì xếp vào mục nào?

Đồng nghiệp cùng bộ phận ẩu đả nhau?

Không, suy xét đến việc Oa Oa không đánh trả, chuyện này không được coi như ẩu đả!

Nhưng mà, nếu ngẫm nghĩ lại, sau khi cô bé bị đẩy ra cũng đã dùng dù chọt vào anh.

Cho nên chuyện này vẫn được coi như là ẩu đả rồi.

Nếu như chuyện này bị bộ Tư Lệnh phát hiện, có khi nào anh sẽ bị phạt tiền không?

Trong lúc lòng anh đang hốt hoảng, giọng nói Trần Tinh trở nên trầm xuống, nói: “Tối qua tôi nghe được tin tức, nói sau khi Oa Oa làm nhiệm vụ về, dường như đã xảy ra thay đổi cực lớn, ảnh hưởng mặt trái của cô bé đã yếu đi, thậm chí biến mất.”

“Hửm?”

Lục Tân thấy hơi bất ngờ, không ngờ rằng sẽ là chuyện này.

Trần Tinh nói: “Bây giờ còn đang làm thêm một bước thí nghiệm nữa, kết quả nhận được đó là trong tình huống Oa Oa không mang kính áp tròng, cô bé đã có thể nhìn chằm chằm vào một người hơn ba phút mà không làm người đó xuất hiện bất thường rõ rệt nào. Hiện tại, biên độ của những thứ bao vây xung quanh cô bé, khiến cô bé mất khống chế rồi từ đó gây ra hiện tượng ảnh hưởng mặt trái cũng đã giảm bớt, có điều tất cả phải chờ kết quả kiểm tra đo lường cụ thể mới biết được.”

“Chẳng lẽ có liên quan đến việc cô bé học được cách từ chối sức mạnh tinh thần đến gần?”

Trong lòng Lục Tân lóe lên một suy nghĩ, nhưng anh không dám chắc, vì thế không dám nói ra miệng.

Anh chỉ nói: “Đó là một chuyện tốt.”

“Đương nhiên là chuyện tốt.”

Trần Tinh cười, thậm chí còn có thể nghe được một chút kích động trong giọng nói của cô ta: “Nếu Oa Oa thật sự loại bỏ được ảnh hưởng mặt trái của cô bé, vậy chứng tỏ tính ổn định của cô bé đã tăng lên. Dù sao, trước kia ngoại trừ việc bản thân cô bé không khống chế được ảnh hưởng mặt trái của bản thân, thì cảm xúc của cô bé luôn rất ổn định, điều này với Oa Oa mà nói đó là một bước tiến bộ cực lớn, hay là cho dù đối với thành phố Thanh Cảng chúng ta...”

Nói đến đây, bỗng nhiên cô ta hơi ngừng lại, ý thức được suýt nữa mình đã nói ra điều cơ mật.

Vì thế âm thầm lặng lẽ sửa lời, nói: “Cho nên, bộ phận thông quan đặc biệt đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với những điều mà Oa Oa đã trải qua lần này.”

“Bản thân Oa Oa sẽ không viết báo cáo công tác, cho nên bẩn báo cáo công tác lần này của anh cực kỳ quan trọng.”

“Được tôi đã biết, nhất định tôi sẽ viết lại tất cả các sự kiện đã xảy ra.”

Lục Tân vội vàng bảo đảm, đồng thời trong lòng thầm nghĩ.

Khẳng định anh sẽ không viết chuyện lần này anh và Oa Oa đã ẩu đả nhau đâu…

Dù sao cô bé cũng sẽ không nói ra.

Nói thật thì tuy rằng cô bé này hơi ngốc, nhưng cũng không phải người thích tố cáo sau lưng người khác.

Sau khi cúp điện thoại, anh lại cảm nhận một chút nhẹ nhàng và thoải mái lần nữa.

Sau khi xong việc nhất định sẽ có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, nhưng ít nhất trước mắt thì anh có thể tạm thời không cần suy nghĩ.

Chẳng qua, nếu không cần đi làm, thì anh nên làm gì bây giờ đây?

Đột nhiên được một kỳ nghỉ, thật ra khiến anh đột nhiên không biết nên đi gặp ai.

Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu rọi, Lục Tân đưa tay che mặt, sau đó búng búng bụi bay xuống lầu.

“Đi tìm cô giáo Tiểu Lộc sao?”

Anh suy nghĩ một lúc, quyết định bây giờ sẽ không đến.

Bây giờ trong tay anh không có tiền, hiện tại vẫn chưa nhận được thù lao từ nhiệm vụ của thành phố Trung Tâm đâu.

Lúc trước mua bán tin tức trao tay ở câu lạc bộ truyền tin thật ra được hai trăm vạn hợp pháp.

Nhưng quan trọng là bây giờ tiền vẫn còn nằm trong tài khoản tiết kiệm của máy truyền tin, mà tài khoản tiết kiệm lại liên kết với thẻ của Trần Tinh.

Bây giờ anh còn chưa biết phải giải thích với Trần Tinh như thế nào đâu.

Cho dù Trần Tinh đồng ý số tiền này là của riêng anh, thì bây giờ anh cũng đâu thể ra khỏi thành phố rồi đến thị trấn Vui Vẻ tìm Trần Tinh lấy thẻ đâu?

Cũng trong khoảng thời gian này, tất cả tiền của anh thu vào cũng chỉ có tiền hàng nửa xe hàng hóa hợp tác với đoàn xe Cao Đình.

Đáng tiếc là tiền hàng cũng chưa vào tay anh.

“Hay là đi tìm Hàn Băng, hỏi cô ấy xem chuyện chọn nhà cho mình đến đâu rồi?”

Mới vừa nhớ đến chuyện này, Lục Tân lại lắc đầu.

Hàn Băng là người thuộc nhóm phân tích thông tin, nhất định bây giờ cô ta cũng phải tăng ca vì việc ở thị trấn Vui Vẻ, chút chuyện nhỏ này không tiện làm phiền.

Vì thế Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một hồi xem mình có thể làm được cái gì, bất chợt anh vỗ đùi.

“Rõ ràng mình còn một phần công việc vẫn còn đang giữ chức, thế mà bây giờ mình mới nhớ tới…”

“Xong rồi xong rồi, mình sa đọa thật rồi...”

Khi nghĩ đến đây, tinh thần anh lập tức trở nên hưng phấn.

Anh xách túi lên, lấy súng của mình ra khỏi túi kiểm tra lại đạn trong súng một hồi.

Sau đó mới yên lòng.

Bước nhẹ nhàng xuống lầu, ngồi lên chiếc xe màu hồng phấn của cô cảnh sát chạy ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận