Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 207: Cùng lắm chỉ là một kẻ điên mà thôi

“Tôi đoán được Thanh Cảng sẽ có hành động, nhưng tôi không ngờ hành động lại lớn như vậy.”

Dường như Tần Nhiên không biết Lục Tân đang ngẩn người, anh ta đảo mắt nhìn xung quanh để xem quanh đây đã xuất hiện thay đổi nào.

Nét mặt của anh ta vẫn rất bình tĩnh, cho dù biết rõ người trước mặt mình chính là một người có năng lực đến từ Thanh Cảng, hơn nữa người này lại còn tìm ra thị trấn, tìm được anh ta, điều này có ý nghĩa thế nào? Vậy mà lúc này trông anh ta vẫn rất thong dong.

Anh ta gặm một miếng bắp, nhìn Lục Tân cười nói: “Anh có thể tìm được nơi này chứng tỏ rằng Trần Trọng đã rơi vào trong tay anh rồi?”

Một lúc sau Lục Tân mới phản ứng lại, ánh mắt anh nhìn lên trên người Tần Nhiên.

Tần Nhiên nhìn Lục Tân, cười giải thích: “Trần Trọng là một người không tệ, lại không biết đau là gì, cho nên người bình thường rất khó bắt anh ta mở miệng, hơn nữa trước kia chúng tôi đã từng có giao ước, nếu anh ta rơi vào trong tay kẻ thù, chỉ cần kéo dài ba ngày sau đó sẽ có thể khai ra mọi thứ, nhưng anh lại có thể tìm được đến đây nhanh như vậy…” Anh ta dừng lại một chút, rồi cười nói: “Tôi rất tò mò, không biết anh đã làm gì anh ta?”

“Nói đúng ra thì bản thân tôi không làm gì anh ta cả, là anh ta chủ động khai ra.”

Lục Tân trả lời một cách thành thật: “Hơn nữa anh đừng cảm thấy ngạc nhiên!”

“Anh đã phạm tội quá lớn ở Thanh Cảng, anh giết nhiều người như vậy chắc chắn đã suy tính đến việc sẽ bị chúng tôi truy lùng.”

Tần Nhiên nghe Lục Tân nói xong, có vẻ như hơi ngạc nhiên: “Anh tìm đến đây vì đám người thành Thanh Cảng đó sao?”

Lục Tân cảm thấy hơi kỳ lạ: “Có nhiều người chết như vậy, tôi đến đây tìm anh không phải rất bình thường sao?”

Tần Nhiên ngẩn người một lúc rồi mới lắc đầu.

Vẻ mặt của anh ta có vẻ rất kỳ lạ, giống như cảm thấy hơi buồn cười, rồi pha thêm chút vớ vẩn.

Qua một lúc lâu anh ta mới cười nói: “Tôi còn tưởng rằng vì mấy người đã phát hiện ra giá trị bức tranh kia, cho nên mới truy lùng tôi gắt gao như vậy.”

“Bức tranh kia?”

Nếu không phải Tần Nhiên chủ động nhắc tới thì Lục Tân cũng sắp quên mất chuyện bức tranh, anh ngẩn người một lúc rồi mới giải thích: “Nếu bức tranh kia còn ở trong tay anh, vậy một lát nữa tôi sẽ mang về để báo cáo kết quả công tác, nhưng nếu không còn thì cũng không quan trọng!”

“Quan trọng là anh!”

Nói rồi, anh đảo mắt nhìn vào căn nhà phía sau Tần Nhiên, tiếp tục nói: “Có điều tôi nhớ rõ các anh có tổng cộng bảy người.”

“Ngoại trừ anh và Trần Trọng ra thì còn năm người nữa, một người cũng không được thiếu...”

Tần Nhiên nhìn chằm chằm vào Lục Tân, dường như muốn thử tìm vẻ bỡn cợt hoặc là biểu cảm khác trên mặt anh.

Nhưng kết quả lại chẳng có gì, anh không chỉ nghiêm túc, mà còn có một vẻ thành khẩn khác thường.

Điều này chứng tỏ lời của Lục Tân là sự thật.

Cũng vì điều này mà nét mặt anh ta dần trở nên mất tự nhiên: “Người anh em à, không đến mức đó chứ?”

“Anh đuổi theo tôi hơn một ngàn dặm, còn đuổi theo vào tận trong này, mục đích chỉ là vì vài mạng người kia sao?”

Giọng điệu của anh ta tràn đầy bất ngờ, Lục Tân bị anh ta chọc cho bực tức.

Anh nhíu chặt màu, nói: “Họ đều là những người sống sờ sờ, hơn hai ngàn người, tại sao anh lại chẳng hề để trong lòng?”

“Ha ha...”

Lần này Tần Nhiên đã bật cười, hơn nữa anh ta cảm thấy cực kỳ buồn cười, anh ta giơ tay chỉ vào Lục Tân, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nhịn cười nổi, anh ta cười một lúc lâu mới nói: “Người anh em à, anh cũng là người có năng lực đúng không, tôi nhớ anh thuộc hệ Người Nhện?”

“Chẳng lẽ anh thật sự không phát hiện ra chúng ta không giống người bình thường sao?”

“Những chuyện mà chúng ta làm được, đừng nói họ làm được, thậm chí để cho họ hiểu còn rất khó nữa kìa!”

“Tôi nhớ có một người đã từng nói, đối với người bình thường mà nói, những người như chúng ta giống như là một vị thần…”

“Từ khi mặt trăng máu xuất hiện nó đã trở thành thế giới của chúng ta, chúng ta muốn làm cái gì thì làm cái đó. Nếu anh đến tìm tôi vì bức tranh, hoặc là vì lúc đó tôi đã mai phục anh thì tôi có thể hiểu được, nhưng anh nói anh đến tìm tôi vì những người đó…”

“... Ha ha ha!”

Nhìn dáng vẻ cười như nắc nẻ của Tần Nhiên, Lục Tân tự kiểm điểm lại bản thân mình một chút.

Anh đã nói gì sai sao?

Anh đã làm gì sai sao?

Sau đó anh phát hiện hành động của anh không có vấn đề gì.

Vì thế anh cau mày, nói: “Anh nên đọc thêm nhiều sách vào…”

Tần Nhiên ngẩn ra một chút, sau đó nhìn Lục Tân với ánh mắt nghi ngờ, Tần Nhiên càng nghĩ càng không rõ là Lục Tân đang châm biếm anh ta hay là nói nghiêm túc.

“Nếu như nói…”

Lúc này Lục Tân đang từ từ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tần Nhiên, nói: “Cho dù có, thì cũng không phải loại người như anh.”

“Càng không phải loại người như tôi.”

“Cho nên, cùng lắm anh chỉ là một kẻ điên mà thôi…”

Lúc nói những lời này, anh đã nhấc chân bước về phía trước.

Thần kinh người này có vấn đề, giọng cười của anh ta làm anh phiền lòng, cho nên nhanh chóng bắt anh ta thì hơn.

Nhưng rồi trước khi Lục Tân bước về phía mình, tiếng cười của Tần Nhiên đột nhiên ngưng bặt, anh ta ngồi dậy rồi nhìn Lục Tân bằng ánh mắt thờ ơ.

Ở cách đó không xa, mẹ dịu dàng lên tiếng: “Phải cẩn thận nhé con!”

Cùng lúc đó, trong mấy gian phòng tối om phía sau lưng Tần Nhiên bỗng lóe lên tia lửa đỏ rực.

Đó là tia lửa khi viên đạn thoát ra khỏi nòng súng.

Ánh sáng chợt lóe lên chiếu rọi mấy khuôn mặt đang núp sau cánh cửa sổ, dáng người dũng mãnh, mặc trang phục lính đánh thuê giống như Tần Nhiên.

Ngay sau khi ánh lửa lóe lên, đó là tiếng súng nổ đinh tai nhức óc.

Sau đó, từng viên đạn bay ra ngoài, phóng vào không trung, đan chéo nhau tạo thành một tấm lưới.

Trong khoảnh khắc căng thẳng dường như tất cả mọi thứ đều diễn ra rất chậm, nhưng thực tế lại cực kỳ nhanh.

Cho dù không có em gái ở bên cạnh, thì tốc độ phản ứng của Lục Tân vẫn là thứ mà người bình thường không thể so sánh được.

Anh có thể cảm nhận được tất cả các viên đạn đều bay đến trước mặt mình, mỗi một viên đều ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ, phong tỏa con đường trước mặt.

Nếu không muốn bị số đạn này bắn trúng, vậy việc anh có thể làm lúc này chỉ là lùi về sau.

Nhưng nếu như anh lùi về sau, thì Tần Nhiên sẽ chạy trốn.

Đây là lần đầu tiên anh đứng gần Tần Nhiên từ sau lần tập kích ở Thanh Cảng, vì thế anh không muốn lùi bước.

“Đi thôi...”

Ngay khi trong lòng Lục Tân nảy sinh suy nghĩ sẽ rút lui, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói dịu dàng của mẹ.

Không biết bà đã xuất hiện bên cạnh Lục Tân từ lúc nào, thay anh chắn hết tất cả số đạn đó.

Từng viên từng viên đạn ghim vào người bà, nhưng nét mặt bà vẫn rất dịu dàng, hơn nữa còn rất ưu nhã.

Thậm chí còn hơi lộ ra vẻ hưng phấn.

Vì thế Lục Tân không nghĩ nhiều, nhanh chóng xông về phía trước, trong làn khói thuốc súng nghi ngút, anh vươn một tay về phía trước.

Cú vồ này đã đập vào phần xương sống của Tần Nhiên.

Khi đối phó với người cải tạo tinh thần có năng lực hệ Con Rối, thì cần phải lập tức phá hủy xương sống của anh ta.

Nhưng trong hồ sơ của Tần Nhiên ở thành Thanh Cảng thì năng lực không rõ, đối tượng chưa được xác định.

Cho nên Lục Tân cũng không biết nên dùng cách nào đơn giản và chuẩn xác nhất để tiêu diệt anh ta.

Nhưng phá hỏng xương sống của anh ta trước, chắc chắn sẽ không thiệt.

“Hửm?”

Ngay khi tiếng súng trong phòng vang lên, Tần Nhiên đã kịp quay người phóng vào trong phòng.

Nhưng anh ta lại không ngờ rằng Lục Tân sẽ lao tới nhanh như vậy.

Nhìn từ nơi Lục Tân đứng, dường như anh đã trực tiếp xuyên qua một làn đạn đan xen nhau thành tấm lưới, rồi vọt ra sau lưng anh ta.

Dường như anh ta cũng giật mình, trong tình huống gần nhau như vậy, không có người nào dám trực tiếp so chiêu với người có năng lực hệ Người Nhện.

Vì thế trong khoảnh khắc cấp thiết, anh ta chỉ kịp gục người xuống đất, rồi nháy mắt quay người bắn trả.

“Bằng!” “Bằng !” “Bằng !”

Vô số viên đạn bắn từ dưới bắn lên, nhắm vào cơ thể Lục Tân.

Nhưng vào lúc này, cơ thể Lục Tân đã trở nên méo mó đến quái dị, lắc lư phi qua phi lại tránh tất cả những viên đạn này.

Cùng lúc đó, anh xòe năm ngón tay phải ra, thọc xuống bóp mạnh một phát.

Vốn anh muốn bóp chặt xương sống Tần Nhiên, nhưng nếu anh ta đã quay người, vậy chỉ đành moi trái tim của anh ta ra.

Một tiếng “phập” vang lên, bàn tay anh đã cắm thẳng vào trong ngực Tần Nhiên, móc ra một quả tim màu đỏ.

Nó vẫn còn đang đập “thình thịch, thình thịch”.

Tiếng súng trong phòng đột nhiên ngừng lại, dường như tất cả mọi người ở bên trong đều chìm trong hoảng sợ.

Tần Nhiên ngã xuống đất, khoảnh khắc khi trái tim của anh ta bị móc ra, khóe môi anh ta cong lên tạo thành một nụ cười.

Dường như Lục Tân còn nghe thấy rõ tiếng cười “Ha ha…” của anh ta.

Cũng vào lúc này, mẹ đứng cách đó không xa đột nhiên lắc đầu, rồi thở dài một tiếng.

Có vẻ như Lục Tân nghĩ đến điều gì đó, vì thế vội vàng nhét trái tim của anh ta vào lại.

Dù sao vẫn chưa bóp nát, chắc là vẫn còn dùng tiếp được thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận