Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1580: Số 14 cô nhi viện (2)

"Đúng là mẹ đã tìm đến em?"

Sau khi xác nhận điều này, Lục Tân cau mày và nhìn Thập Tứ.

"Mẹ?"

Vẻ mặt Thập Tứ hơi kinh ngạc, nghiêm túc nói: "Chớ kết thân lung tung, đó là chung cực!"

"Đó là một trong mười ba chung cực đáng sợ, Khuy Mệnh Sư."

"Một người phụ nữ cầm một chiếc kéo lớn trong tay, không nghe lời sẽ lập tức răng rắc răng rắc cắt tới..."

Sắc mặt Lục Tân nhất thời trở nên có chút khó coi, nheo mắt nhìn về phía Số 14.

Số 14 cũng chợt hiểu ra, ánh mắt trên khuôn mặt mập mạp có chút trừng lớn: "Đó chính là... chính là... "

Lục Tân chậm rãi gật đầu.

"Ồ, thì ra là dì..."

Số 14 sợ hết hồn, vẻ mặt nghiêm túc cùng u ám đột nhiên biến mất, thay vào đó là một nụ cười thân thiện.

Giọng nói của cậu ta đột nhiên trở nên thoải mái và tươi sáng, cười nói: "Em thật sự không ngờ tới, cũng không có ai nói cho em biết..."

“Nói chung, em cũng đang ở trong tù, dì cho người tìm đến em…”

"Chờ đã..."

Lục Tân đột nhiên cảm thấy hơi bối rối và ngắt lời cậu ta: "Cậu đang ở trong tù?"

Số 14 gật đầu, thành thật nói: "Đúng vậy!"

Lục Tân cẩn thận suy nghĩ một chút, vẻ mặt dần trở nên kích động hơn: "Cho nên cậu nói ngôi nhà nhỏ của mình..."

Số 14 nói: "Phòng giam số 4267."

Lục Tân ngạc nhiên: "Đây cũng không thể tính là của cậu thì phải?"

Số 14 ưỡn ngực, nói: "Nhưng của em là không thời hạn!"

Lục Tân đột nhiên không biết phải nói gì.

Đột nhiên nhận ra rằng những gì cậu ta nói vừa rồi vậy mà đều là thật.

Quả thực, ở trung tâm thành phố đắt đỏ từng tấc đất, cậu ta đã có được một căn nhà nhỏ cho riêng mình.

Đúng là có thể kiếm sống nhờ vào việc làm một số món đồ thủ công nhỏ, dù sao thì tất cả các nhà tù hiện nay đều phải lao động.

Mỗi ngày đều có chút thời gian cho bản thân, hóng gió ấy mà...

Hơn nữa đúng là bữa nào cũng có người chuẩn bị sẵn, chỉ cần xếp hàng lấy cơm là xong...

Chỉ là...

Đầu có cảm giác hơi loạn.

Bạn học trong cô nhi viện năm đó, một số đến vùng hoang dã làm giặc cướp, một số lang thang ở thành phố Hỏa Chủng, một số trở thành kẻ giết người...

Bây giờ lại xuất hiện một tù nhân.

Lục Tân bất lực lắc đầu và nói với Số 14: "Sao cậu lại ngồi tù?"

"Dọa chết một ông già..."

Số 14 thẳng thắn nói: "Nói cho cùng, mọi thứ đều là vì cuộc sống, khi đó lúc em vừa mới đến trung tâm thành phố thì khá tốt, trợ lý Trần phụ trách cơm nước, còn có người của Bàn Đen phát lương, nhưng kết quả ngày tháng tốt đẹp không kéo dài bao lâu..."

"Chờ đã..."

Lục Tân không thể không ngắt lời cậu ta một lần nữa: "Cậu còn từng gia nhập vào Bàn Đen?"

"Đúng vậy!"

Số 14 gật đầu, lấy làm lạ: "Em và Tiểu Thập Cửu là đồng nghiệp cũ, anh không biết sao?"

"Tiểu Thập Cửu?"

Lục Tân liếc nhìn Tiểu Thập Cửu, nét mặt trở nên hơi nghiêm túc.

Nếu như nhớ không nhầm, trước khi mình tìm thấy cô, Tiểu Thập Cửu đã đi theo con đường bất chính...

Sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, cau mày nhìn về phía Số 14, nhỏ giọng nói: “Lúc đó sao tôi không thấy cậu?

"Em?"

Số 14 chỉ vào mình, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Có chút xấu hổ nói: "Lúc anh đến thành phố trung tâm, em đã bị khai trừ."

Lục Tân có chút không vui khi vừa nghe thấy cái tên Bàn Đen.

Tiểu Thập Cửu là vì tuổi còn nhỏ, bị Bàn Đen đưa đi, dạy hư, khống chế được, nhưng cậu là một người trưởng thành.

Đột nhiên nghe được câu trả lời của Số 14, anh không khỏi sững người.

Sự phát triển của sự việc dường như có chút không đúng như những gì bản thân nghĩ.

"Trần Huân đó, thật sự không niệm tình cũ à..."

Số 14 uể oải lắc đầu, nói: "Em chẳng qua chỉ là không nghiêm túc một chút lúc làm việc, thanh toán sổ nhiều hơn một chút, rồi làm hỏng mấy nhiệm vụ của họ, vậy mà họ lại không niệm tình cũ ở cô nhi viện. Tuy rằng nể mặt viện trưởng già, ông ta không giết em, nhưng vẫn vô tình đá em ra khỏi. Từ đó về sau, em chỉ có thể lang thang ở thành phố trung tâm, sống bằng nghề lưà gạt..."

"Cho đến một lần, em nói với một ông già nhà giàu rằng trong biệt thự của ông ta có ma, tình nhân bị ông ta đánh chết vẫn vùi trong phòng ngủ của ông ta chưa rời đi. Khi chuẩn bị giúp ông ta mở thiên nhãn để ông ta nhìn thấy ma, sau đó để ông ta mời em bắt ma cho ông ta, kết quả làm quá rõ nét, dọa ông già sợ tới mức lên cơn đau tim, nửa tháng sau thì mất, em cũng bị bắt đi."

Bây giờ thì hiểu rồi...

Lục Tân thở ra một hơi dài, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cho nên, thật ra từ trước đến nay Số 14 đều ở thành phố Cao Tường, lúc anh đi, cậu ta đang ngồi tù?

Cùng lúc đó mẹ tìm được cậu ta, mượn tay viện nghiên cứu Nguyệt Thực đưa cậu ta ra khỏi tù?

Nghĩ đến những điều này, Lục Tân đột nhiên run lên.

Xác thực, lần đầu tiên mẹ rời xa mình một thời gian dài, chính là trong chuyến hành trình đó.

Vì vậy, rất nhiều chuyện đã được đặt ra vào thời điểm đó?

Dường như, mọi thứ trải qua trong đời, đều đang dần tìm ra câu trả lời.

Bao gồm trước đây theo quan điểm của Lục Tân, hành vi kỳ lạ và không đáng tin cậy của mẹ.

Điều này khiến Lục Tân cảm thấy hơi nghẹn ngào, sau khi bình tĩnh lại tâm trạng, mới cảm thấy dịu đi từ trong phát hiện như vậy.

Lục Tân bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó cảm thấy nhẹ nhõm vì phát hiện vừa rồi.

Mẹ đã sớm bắt đầu sắp xếp và làm những việc này cho anh, nhưng lúc đó anh vẫn đang trong giai đoạn không thể kiểm soát được lực lượng của mình, hở tí sẽ đến bờ vực mất kiểm soát, hoàn toàn không biết tâm huyết bà đã bỏ ra vì mình tại thời điểm đó.

Mà bây giờ...

Trong lòng khẽ thở dài, anh cũng chỉ có thể bắt đầu nghiêm túc hỏi.

"Tại sao mẹ lại tìm cậu vào thời điểm đó?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận