Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1214: Thế giới ác mộng của thần (1)

Ác mộng của thần?

Lúc Lục Tân nghe được cái tên này, khẽ ngơ ngác một chút.

Bởi vì anh nhớ lúc trước mẹ từng nói với mình kết cục đại biểu mười loại sức mạnh tinh thần.

Một trong số đó chính là ác mộng của thần.

Chẳng qua là tuy rằng lúc trước từng nghe nói, nhưng anh không ngờ bản thân trong lúc vô tình đã bị Nhị Hào mang đến nơi này, mà nhìn một màn kỳ quái xung quanh, càng sinh ra cảm giác kỳ quái, thì ác mộng của thần là như vậy.

Nhìn lại xung quanh phát hiện em gái và ba cũng không thấy.

Anh có thể cảm nhận được sự hiện hữu của bọn họ nhưng mà không thể tìm được bọn họ, dường như bọ họ cố ý lẩn trốn.

Mà lời của Hạ Trùng…

Anh quay đầu nhìn mấy lần, chỉ thấy Hạ Trùng ở trên một khối mảnh vỡ đường sá bồng bềnh ở phía xa, trong ngực ôm súng xoay đa nòng của mình, đang cảnh giác nhìn về phương hướng tăm tối, thoạt nhìn nhạy bén khác thường, ngón tay trái và ngón tay phải liên tục chuyển động.

Tinh lực tràn đầy như vậy có lẽ cũng không có việc gì.

Anh khẽ yên tâm, quay đầu nhìn sang Nhị Hào.

Nhị Hào lặng lẽ ngồi trong một mảnh vỡ bên cạnh Lục Tân, rất bình tĩnh, thời gian dần tới gần, hợp thành với không gian của Lục Tân thành một khối, giống như nhìn ra sự hoài nghi của Lục Tân, cậu ta nhẹ giọng giải thích: “Nơi đây nghe nói là ác mộng thần linh từng tạo ra. Bởi vì thần linh bất diệt, vì vậy giấc mơ ông ta tạo ra cũng được giữ lại. Luôn tồn tại nhưng không có liên quan tới bất cứ thứ gì…”

“Ngoại trừ tôi.”

Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía cảnh tượng trôi nổi xung quanh, khẽ nói: “Từ lúc tôi còn nhỏ đã có thể tới đây rồi.”

“Chỉ cần ngủ một giấc sẽ nằm mơ.”

“Nằm mơ rồi thì sẽ đến đây, nhìn thế giới này giống như bây giờ.”

“Lúc đó tôi rất sợ hãi, tôi sợ bản thân sẽ vĩnh viễn ở đây, không thể rời khỏi.”

Lục Tân lặng lẽ nghe cậu ta kể, cũng quan sát thế giới này.

Anh có thể cảm nhận được sự vắng lặng và trống trải của thế giới này sau khi vô số hiện thực bị xé nét, bóp méo ở đây.

Nhưng giống như tinh thần trong bầu trời sao, tinh thần thoạt nhìn lấp lánh, nhưng thật ra tinh thần lại nhỏ bé, bầu trời sao thì trống trải vô tận cũng cô độc vô cùng, ngoại trừ một vài ảo ảnh không thiết thực, không có bất cứ thứ gì, trống rỗng khiến cho người ta sợ hãi.

Nếu như một người một khi ngủ sẽ tới được đây, vậy quả thực đáng sợ.

Anh đã khá hiểu Nhị Hào rồi.

“Khó trách lúc cậu còn bé luôn không chịu ngủ, cũng bởi vì xem ti vi quá nhiều, dẫn đến mắt bị cận nặng.”

Lục Tân liếc nhìn Nhị Hào khẽ nói.

“Đúng rồi…”

Nhị Hào liếc nhìn cảnh tượng xé rách xung quanh, ôm đầu gối ngồi ở đó, sững sờ ngơ ngác.

Dường như cậu ta cũng vì lời nói của Lục Tân mà nhớ tới một vài chuyện trước kia, khóe miệng từ từ nở nụ cười.

“Lúc đó tôi bởi vì sợ hãi, vì vậy mỗi ngày đều không dám ngủ, nhưng bởi vì bị rất mệt mỏi, cho nên mỗi ngày đều mơ màng, cho dù lúc chơi trò chơi cùng bạn bè, hay khi đi học tôi đều khó theo kịp tiết tấu của người khác…”

“Đúng thế…”

Lục Tân nghe cậu ta nói cũng nhớ tới một việc, cười nói: “Lúc chơi lão ưng ăn gà con, cậu đều không phân rõ người ta.”

“Người khác đều chạy theo gà mái, cậu đập lên người lão ưng, còn kéo quần cậu ta xuống…”

Nhị Hào dường như cũng bởi vì tai nạn xấu hổ khi còn bé nên hơi ngượng ngùng, mỉm cười gật đầu:

“Đúng, lão ưng kia thì thảm rồi, mọi người đều thấy được của quý của cậu ta…”

Hai người từ từ nói về chuyện trước kia, lại khẽ im lặng.

Lục Tân nhìn Nhị Hào, một lát sau, cởi áo khoác của mình ra đưa cho Nhị Hào.

“Mặc quần áo vào, bây giờ cậu còn ở trần đó…”

Anh nhắc nhở Nhị Hào, sau đó ngồi xuống bên cạnh cậu ta, lấy ra điếu thuốc và hột quẹt.

“Cậu muốn không?”

Anh hỏi Nhị Hào.

Nhị Hào mỉm cười lắc đầu nói: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”

“Ừ!”

Lục Tân gật đầu, sau đó châm thuốc.

Rất kỳ lạ, nơi đây thậm chí không cảm thấy không khí, cũng không cảm thấy hơi thở của mình, nhưng rõ ràng có thể hút thuốc.

“Chỉ nói vậy thôi.”

Lục Tân im lặng một lát, mới nói với Nhị Hào: “Những chuyện này là sao?”

“Tại sao cậu lại ở trong cây cơ giới quái dị kia?”

“Tôi đã ở đó rất lâu rồi.”

Nhị Hào cười ôn hòa trả lời: “Anh còn nhớ viện trưởng của chúng ta không?”

“Lúc trước ở cô nhi viện, ông ta chịu trách nhiệm chữa trị cho chúng ta, đương nhiên cũng bao gồm tôi luôn mơ thấy ác mộng.”

“Nhưng mà vẫn luôn không chữa lành, sau này lại xảy ra chuyện đó…”

Nói tới đây, cậu ta khẽ im lặng một lát, mới nhìn về phía Lục Tân nói: “Lúc ấy anh giết tất cả mọi người chúng tôi, nhưng thật ra tôi cũng không hận anh, cũng có thể hiểu cho anh, lúc đó anh rất tức giận, hơn nữa không khống chế tốt như anh bây giờ…”

Lục Tân nghe cậu ta nói khẽ trầm mặc.

Mỗi người khi người khác nhắc tới chuyện này, anh cũng không biết trả lời thế nào, thậm chí nên lấy thái độ gì đối mặt.

“Thật ra lúc đó nếu tôi chết rồi thì tốt biết mấy.”

Nhị Hào khẽ thở dài nói: “Nhưng mà sau khi tôi ngủ say thật lâu thì tôi vẫn tỉnh lại.”

“Là viện trưởng đã cứu tôi.”

“Tôi không biết đó đã là bao lâu, tóm lại từ đó tôi và những người khác lang thang cùng viện trưởng một khoảng thời gian, chúng tôi ngồi xe lửa, đi tới phương Nam, cũng đi tới phương Tây, còn đi xa hơn cả phương Tây…”

“Lục ấy viện trưởng đang làm gì thật ra tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn viện trưởng có thể chữa khỏi cho tôi.”

“Nhưng mà sau này có một ngày, viện trưởng nói với tôi, ông ta thất bại rồi.”

“Ông ta không có cách giúp tôi điều khiển giấc mơ này, vì vậy ông ta chỉ có thể từ bỏ tôi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận