Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1358: Người tố cáo của cô nhi viện (2)

“Bởi vì…”

Trong áp lực mà Lục Tân đem đến, số tám cũng không nhịn được mà lùi về sau hai bước.

Áp lực vô hình đè trên người anh ta, khiến cho anh ta có cảm giác cơ thể mình giống như đang cõng một ngọn núi.

Tinh thần giống như sắp sụp đổ, một loại sợ hãi và kính trọng đến từ bản năng hành hạ cả người anh ta.

Mà ở trong áp lực vô hình này, anh ta bỗng nhiên nhắm mắt, hét lớn lên: “Bởi vì anh…”

“Sao?”

Lục Tân đang ở giữa không gian vặn vẹo vô hình, ánh mắt nháy mắt trở nên lạnh như băng nhìn lên mặt anh ta.

Số tám dường như trở nên điên cuồng hơn, tia máu trong mắt cũng hiện ra: “Không có ai muốn xét xử Tiểu Lộc…”

“Tôi cũng sẽ không…”

“Người tôi muốn xét xử là anh, vẫn luôn là anh…”

“Tôi muốn anh phải trả giá cho những người đã chết ở cô nhi viện kia…”

Áp lực trên người Lục Tân lúc này so với thời điểm số tám đang nổi giận, cho dù là năng lực hay khả năng chèn ép, dường như cũng thấp hơn một mức.

Lửa giận của anh ta lúc này không khác gì so với Lục Tân

Loại tức giận này cũng ảnh hưởng đến Lục Tân.

Nhất là khi anh ta nhắc đến những người bị chết ở cô nhi viện kia, lực lượng tinh thần của Lục Tân trở nên hỗn loạn, bỗng nhiên hơi thu lại.

Ánh mắt của anh không ngưng tụ như vậy nữa, chợt lóe lên một tia áy náy.

Lục Tân lẳng lặng nhìn số tám qua, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Nếu là tôi, như vậy…”

“Tôi…”

Số tám thở hổn hển mấy hơi, nhìn về phía cô Tiểu Lộc đang nằm trên ghế sa lông .

Mặc dù đã chìm vào hôn mê, sắc mặt của cô ấy cũng rất đau khổ, trên mặt đều là nét áy náy.

Tấm vải màu trắng quấn trên cổ tay trong căn phòng làm việc mờ tối này, trở nên vô cùng nổi bật.

“Tôi cũng không ngờ cô ấy sẽ làm như vậy…”

Một lát sau số tám mới nhẹ giọng trả lời: “Tôi chỉ muốn đòi lại cho những người bị chết ở cô nhi viện kia một công đạo mà thôi…”

“Nhưng mà công đạo tôi muốn lấy lại cần năng lực của tòa án Ngọ Dạ…”

“Tôi là người chấp hành luật pháp, không có cách nào để tố cáo anh, cho nên tôi tìm một người tố cáo anh…”

Anh ta vừa nói âm thanh đã trở nên run rẩy mất tự nhiên: “Tôi tìm được Tiểu Lộc, nói chuyện này với cô ấy…”

“Tôi nói với cô ấy kết quả hiện tại của những đứa nhỏ ở cô nhi viện, nói với cô ấy những người nào sẽ còn sống…”

“Quan trọng hơn là tôi nói với cô ấy những người nào vĩnh viễn sẽ không sống được…”

“Cả những người nào sẽ mãi mãi chìm vào trong sợ hãi bởi vì anh…”

“Bọn họ không đáng bị như vậy…”

Anh ta bỗng nhiên cắn chặt răng tỏ ra uy nghiêm: “Bọn họ chưa từng làm chuyện gì, tại sao phải rơi vào kết quả như vậy?”

“Chúng ta càng ngày càng trở nên tốt hơn, nhưng tại sao bọn họ lại bị lãng quên?”

“Cho nên tôi muốn thay bọn họ lấy lại công đạo, tôi cần phải có người đứng lên tố cáo anh. Sau đó…”

Anh ta chợt ngước đầu, ánh mắt rất cao nhìn lên mặt Lục Tân, trong mắt tràn đầy tức giận, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Xét xử anh…”

Lục Tân im lặng. Đối mặt với số tám lúc này, ngay cả anh cũng không dám nhìn thẳng.

Anh cảm thấy lúc này dường như không phải số tám, mà là từng người từng người ở trong trí nhớ, cực kỳ rõ ràng, trên mặt ngập tràn sợ hãi.

“Tôi cảm thấy dường như mình đã nói đủ rồi…”

Nói đến lúc này, giọng nói của số tám lại hơi run run: “Tôi cũng cảm thấy cô ấy có thể hiểu…”

Ánh mắt của anh ta nhìn về phía cô Tiểu Lộc, trên mặt không nhịn được xuất hiện vài nét bi ai cùng bất lực: “Nhưng tôi không ngờ tới, dù tôi đã nói hết những đạo lý, cũng đảm bảo với cô ấy rằng tôi nhất định có thể xử lý quái vật như anh, nhưng cô ấy vẫn làm ra một quyết định mà tôi không thể tưởng tượng nổi. Cô ấy không cự tuyệt lời yêu cầu cô ấy tố cáo của tôi, nhưng đối tượng tố cáo của cô ấy cũng không phải anh…”

“Người cô ấy tố cáo chính là cô ấy.”

“Cô ấy nói nếu như để cho những đứa trẻ kia có một công đạo, vậy người bị xét xử chính là cô ấy.”

Số tám vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống, nhìn cô Tiểu Lộc, một loại mệt mỏi không nói ra được: “Cho nên sau khi anh trở về, tôi vội vàng rời đi. Muốn nói với anh vài chuyện, nhưng tôi phải đi giải quyết chuyện này.”

“Tôi đi giải thích với tòa án Ngọ Dạ, đây là một hiểu lầm.”

“Nhưng tôi cũng không ngờ tới vấn đề lại trở nên phiền toái như vậy. Bởi vì cô ấy không chỉ có tố cáo chính mình, mà còn trực tiếp nhận tội.”

“Khế ước xét xử của cô ấy với tòa án họ ra đã được ký thành.”

“Mà một khi khi ước được ký sẽ không có cách nào giải trừ.”

“Huống chi sau khi tòa án Ngọ Dạ điều tra đã xác định được một sự thật…”

Dựa dường như dùng hết sức lực toàn thân, anh ta mới chậm rãi nói ra một câu cuối cùng này: “Cô ấy đúng là có tội.”

“Cái gì?”

Những giải thích của số tám, Lục Tân đều nghe hiểu.

Thậm chí anh còn bởi vì chân tướng này mà xuất hiện một loại suy nghĩ phức tạp, từ từ chìm vào mê man.

Nhưng sau khi số tám nói ra câu cuối cùng, anh bỗng nhiên bị điều ngoài dự đoán của mọi người đánh trúng, ánh mắt kinh ngạc.

Giờ khắc này anh thậm chí còn cảm thấy tòa án Ngọ Dạ cực kỳ vô lý.

Nếu như ngay từ đầu đã là hiểu lầm còn có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng lời nói phía sau là sao?

Tại sao cô Tiểu Lộc có thể có tội?

Cô Tiểu Lộc, cô ấy…

“Tôi đúng thật là có tội.”

Bỗng nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên.

Lục Tân và số tám vội vàng quay đầu, đã thấy cô Tiểu Lộc chẳng biết đã mở mắt lúc nào.

Vừa rồi cô ấy chảy rất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt lạ thường, tinh thần kế cận trở nên mất khống chế, khiến cho ánh mắt cô ấy hơi hoảng hốt, đang vất vả ngồi dậy từ trên ghế sa lông , cố gắng đặt hai chân mình xuống dưới ghế, động tác ngồi chậm chạp.

“Thật.”

Cô ấy bất lực ngước đầu nhìn số tám, lại nhìn về phía Lục Tân, nhẹ giọng giải thích.

“Một cây đao giết người, thứ có tội không phải là đao, mà là người cầm đao.”

“Một con quái vật ăn thịt người, không phải con quái vật có tội, mà là người thả con quái vật đó ra.”

“Cho nên người có tội chính là tôi.”

“Từ lúc vừa mới bắt đầu để xảy ra những chuyện này, chính là tôi.”

Biểu cảm của cô ấy đờ đẫn, hoảng hốt nhìn về phía Lục Tân, khóe miệng hơi co rút, để lộ ra nụ cười quái dị: “Số chín ngay từ lúc bắt đầu tôi cũng biết cậu là quái vật….”
Bạn cần đăng nhập để bình luận