Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1057: Bộ đội phụ linh (1)

"Ba!"

Hai người được thăng chức nắm tay nhau, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào mắt nhau.

Rất giống bầu không khí các lãnh đạo đang gặp gỡ nhau.

Hạ Trùng nắm tay, ánh mắt đánh giá Lục Tân không hề che giấu, vẻ mặt lạnh tanh, giống như ai lấy tiền của cô ta.

Lục Tân cũng đang đánh giá Hạ Trùng.

Anh đương nhiên nhớ tới cái người mà mình từng hợp tác, tiểu đội trưởng đội hành động dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt thành phố trung tâm Hạ Trùng. Dù khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn nhưng vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, rất dễ để nhận dạng.

Hơn nữa, Lục Tân nhớ rõ năng lực của cô ta có liên quan đến "cánh cửa".

Thảo nào lúc cô ta đẩy cửa bước ra, cảm giác quỷ dị tà ác khiến người ta sợ hãi tràn ngập căn phòng này.

Vừa nhìn thấy cô ta, Lục Tân lập tức nảy sinh hai luồng cảm xúc:

Một là, cô ta đi chân trần vào mùa đông như vậy không lạnh sao?

Hai là, cô ta cứ thế mở cửa bước vào, không sợ có người giơ tay cho cô ta một chai bia sao?

"Anh đơn binh, lần này tôi tìm anh là vì có chuyện quan trọng."

Dáng Hạ Trùng không sao, nhưng khí chất rất mạnh mẽ. Sau khi họp cấp lãnh đạo với Lục Tân, cô ta buông tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Tân, nhỏ giọng nói. Bởi vì vẻ mặt nghiêm túc như vậy, bầu không khí xung quanh dường như có chút trầm mặc.

Lục Tân hơi run sợ, còn chưa kịp nói chuyện, Hàn Băng đã hết sức cảnh giác ngẩng đầu lên...

Vẻ mặt cô ấy nghiêm túc trả lời thay cho Lục Tân: "Chuyện xảy ra ở thành phố Hắc Chiểu không liên quan gì đến chúng tôi..."

Hạ Trùng hơi sửng sốt, sững sờ một lúc mới định thần lại, nói: "Tôi không hỏi cái này."

"Thật ra việc mọi người làm với thành phố Hắc Chiểu cá nhân tôi khá ủng hộ, một thành phố như vậy sẽ tạo ra một vấn đề lớn."

Hàn Băng nghe xong cũng hơi giật mình, nói: "Cảm ơn cô đã ủng hộ."

"Nhưng là..."

Cô ấy nhấn mạnh: "Chuyện này vẫn không liên quan gì đến chúng tôi."

Hạ Trùng không nói nữa, liếc nhìn Hàn Băng một cách kỳ quái, Hàn Băng vẫn thản nhiên đón nhận.

Dường như có một tia lửa vô hình đang va chạm.

"Chuyện này, không phải là tốt rồi…”

Lục Tân đứng một bên nhìn tình huống dường như có chuyện không hay, vội vàng đứng ra hòa hoãn, cười nói với các cô: "Vị này là tiểu đội trưởng Hạ Trùng của Cục thông quan đặc biệt trung tâm thành phố, bây giờ có vẻ đã được thăng chức rồi đúng không? Thì chắc là đại đội trưởng? Vị này là chuyên viên phân tích thông tin Thanh Cảng của chúng tôi, cũng là chuyên viên trợ giúp tiểu đội tình báo đi vào thành phố Hắc Chiểu. Chúng ta ngồi xuống trò chuyện chứ?"

Hàn Băng và Hạ Trùng gật đầu, đồng thời vươn tay bắt tay nhau: "Xin chào."

"Xin chào."

"..."

Sau đó bọn họ cùng nhau ngồi xuống, một người mặt lạnh như băng, một người ánh mắt cảnh giác.

Bích Hổ đứng bên cạnh xem kịch vui vẻ, quên mất cuộc hẹn với vị tiểu đệ của Đàn Gia.

Vì là Hạ Trùng đến tìm mình, Lục Tân thân là chủ nhà đương nhiên phải có tình nghĩa. Chờ bọn họ ngồi xuống, anh nhiệt tình nói với người phục vụ:

"Mang cho bạn của tôi một bát mì và một chai bia."

Hạ Trùng liếc nhìn món mì mầm đậu phụ hôi thối mà bọn họ không hề thể đụng tới trên bàn, lắc đầu nói: "Không cần."

"Đúng vậy, món mì này thật sự rất bình thường."

Bích Hổ lập tức hăng hái nói: "Uống bia đi, bia ở đây khá ngon..."

Vừa nói, gã cầm một chai bia, móc ngón tay, nắp chai bay lên, ân cần đưa tới.

Hạ Trùng liếc nhìn gã một cách kỳ lạ, nói: "Tôi không thể uống bia trong lúc làm nhiệm vụ."

"Được rồi..."

Bích Hổ tỏ vẻ tiếc nuối.

Lục Tân rất đồng ý với nguyên tắc của Hạ Trùng, mỉm cười nói: "Các người đang làm nhiệm vụ gì sao? Có liên quan đến thành phố Hắc Chiểu không?"

"Không liên quan, chúng tôi chỉ đi ngang qua nơi này vì nhiệm vụ mà thôi."

Hạ Trùng ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói: "Tiến vào thành phố, tôi mới biết người có năng lực ở Thang Cảng sẽ giúp giải quyết sự kiện ô nhiễm đặc biệt ở nơi này. Bởi vì nhiệm vụ yêu cầu phải giữ bí mật nên chúng tôi không tính sẽ gặp mọi người, nhưng bây giờ nhiệm vụ của chúng tôi xuất hiện một chút vấn đề, cho nên tôi tạm thời ra quyết định sẽ đến gặp mọi người, hơn nữa có thể hy vọng mọi người đến trợ giúp..."

"Trợ giúp?"

Đúng lúc Lục Tân đang nhiệt tình, anh vội vàng gật đầu nói: "Được."

Hàn Băng và Hạ Trùng đều nhìn Lục Tân bằng ánh mắt kỳ quái.

Hạ Trùng chưa phản ứng kịp, nói: "Anh không hỏi tôi nhiệm vụ là gì sao?"

Lục Tân giật mình, không rõ mình đã sai ở đâu.

Anh ngập ngừng hỏi: "Vậy nhiệm vụ của mọi người là gì?"

Hàn Băng nhìn biểu cảm của Lục Tân, lộ ra vẻ u oán.

Trái tim muốn tan nát...

Nghe thấy câu hỏi của Lục Tân, Hạ Trùng cũng hơi im lặng, như đang lo lắng không biết phải giải thích như thế nào.

Một lúc sau, cô ta nói: “Chuyện này nói ra cũng cần một chút thời gian, tôi để bọn họ chuẩn bị những thứ khác trước.”

Nói xong, cô giơ tay vẫy vẫy về phía mái nhà đằng xa.

Bích Hổ nhìn thoáng qua, lặng lẽ lắc đầu với Hàn Băng.

Thật ra Bích Hổ đã sớm nháy mắt với Hàn Băng và Lục Tân, Hàn Băng đã hiểu ý, còn Lục Tân thì không có phản ứng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận