Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 911: Thật ra em đều nhớ hết (1)

Đây là một thời điểm quan trọng, tất nhiên phải cư xử nghiêm túc.

Nhìn thấy cô Tiểu Lộc đã đồng ý, Lục Tân lập tức trở nên rất vui mừng. Nhưng cân nhắc đến bọn trẻ trong sân và chú bảo vệ già, anh cười nói với cô Tiểu Lộc: "Đừng lo lắng, chị chuẩn bị trước một lát, em ra ngoài tìm một chiếc xe."

Vừa nói, anh vừa bước ra ngoài, leo lên xe mô tô và phóng nhanh ra khỏi các ngã rẽ.

Chẳng bao lâu đã đến bên ngoài trạm xe Cao Liệt. Tại một ngã tư đường phố sôi động, có đủ loại xe mô tô và xe buýt nhỏ, chen lấn như nồi cháo, đậu hàng dài, cạnh nhau, từng chiếc chen lấn ra vào, chờ đợi hành khách từ nhiều nơi tới bị mắc kẹt.

Lục Tân đi xe mô tô đứng gần sát phía trước một chiếc xe buýt nhỏ, hỏi: "Đến phía đông thành phố bao nhiêu tiền?"

Tài xế ngậm điếu thuốc lá nhô đầu ra, liếc nhìn chiếc xe mô tô mà Lục Tân đang cưỡi, ánh mắt lập tức sáng lên.

Đưa tay ra so sánh ba cái: "Mười tệ."

Lục Tân lập tức bất mãn: "Bình thường không phải lấy một người hai tệ sao?"

Tài xế hét lên: "Thứ nhất, ngày thường chúng tôi chở một người lấy ba tệ. Thứ hai, tôi không tính phí chiếc xe mô tô này của cậu sao?"

Lục Tân phản ứng lại, nói: "Tôi thuê xe."

Tài xế lập tức liếc nhìn Lục Tân, nói to: "Bao cả xe sao?"

Lục Tân tính toán sức chở khách của chiếc xe này và nói: "Đúng vậy, hơn nữa ít nhất phải thuê hai chiếc."

"Úi chà, ông chủ..."

Tài xế nhiệt tình đẩy cửa xuống xe, nói: "Thuê bao lâu?"

Lục Tân nói: "Chỉ chở đến Bạch Trì ở phía đông thành phố, có thể còn phải chở trở về."

Tài xế nói: "Vậy thì một trăm. Tôi đi gọi cho anh em tôi, chỗ cậu ta còn một chiếc. Hai chiếc hai trăm."

"Hai trăm?"

Lục Tân cảm thấy đây là số tiền nhỏ, rất muốn thuận miệng đồng ý.

Nhưng theo thói quen, anh nói: "Như vậy đi, một lời một, hai chiếc một trăm."

Tài xế nói: "Được rồi."

Lục Tân: "..."

Ngay lập tức cảm thấy mình dường như đã trả cao...

Tài xế lắc đầu tặc lưỡi, vừa mở cửa lên xe, vừa lẩm bẩm: “Nếu tôi cưỡi chiếc xe thế này, thì tôi nhất định không mặc cả.”

Lục Tân cảm thấy rất kỳ lạ, nghe được ý này của anh ta, bản thân lại cảm thấy hơi có lỗi với chiếc xe mô tô này?

Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe buýt nhỏ chạy theo sau Lục Tân đã đến cổng cô nhi viện. Lục Tân vui vẻ bước vào.

Cô Tiểu Lộc đã đẩy xe lăn đến sân đợi.

Một đám trẻ em, mỗi đứa cầm trong tay một quả táo và nhét hai quả vào túi, vừa gặm “rột rột”, vừa nhìn chằm chằm hai chiếc xe buýt nhỏ chạy tới, vẻ mặt cảm thấy mới lạ lại có chút sợ hãi trước điều chưa biết.

Cô Tiểu Lộc hiển nhiên cũng có chút lo lắng: "Thật sự phải đi sao?"

"Chúng ta... còn trở lại được không?"

Lục Tân cười nói: "Hôm nay có thể vẫn sẽ phải trở về, nhưng thực ra không về cũng không sao."

"Chỉ là một số đồ cũ, chúng ta có thể..."

"Quay lại lấy."

Cô Tiểu Lộc dường như có vẻ lúng túng, nhưng sau khi nhìn chú bảo vệ, vẫn là gật đầu.

Chẳng mấy chốc, bọn trẻ đã chen chúc đầy ắp hai chiếc xe buýt nhỏ, Lục Tân cũng đưa cô Tiểu Lộc cùng chiếc xe lăn lên một chiếc trong đó, cả chú bảo vệ cũng lên xe. Sau đó, anh cưỡi xe mô tô chạy trước dẫn đường, dẫn họ chạy về hướng đông của thành phố.

Khi đoàn người rời khỏi khu đô thị ồn ào, tiến vào khu biệt thự yên tĩnh này, mọi người cũng trở nên yên tĩnh hơn.

Những công trình kiến trúc đẹp đẽ ở đây cũng như những con đường được xây dựng khang trang, dường như có cảm giác rời xa thành phố kín cổng cao tường.

Khó có thể tưởng tượng được rằng bên trong những bức tường đông đúc, nhộn nhịp và ngột ngạt lại có một vùng đất hoang vu rộng lớn và xinh đẹp đến vậy.

"Chính là chỗ này."

Tới nơi, Lục Tân dừng xe lại, sau đó đưa trước cho tài xế năm mươi tệ, năm mươi còn lại sau khi chở trở về lại đưa tiếp.

"Ông chủ, nơi này là nhà của cậu sao?"

Tài xế cầm lấy tờ năm mươi tệ, không có ý kiến khác, mà trợn mắt ngoác mồm nhìn biệt thự, trầm giọng hỏi.

"Ừm."

Lục Tân chỉ đáp một chữ, nhưng lời này lại hàm chứa kiêu căng, ngạo mạn, vui mừng và có chút khoe khoang.

"Giàu thật."

Tài xế cảm khái: “Nếu tôi sống ở nơi như vậy, tôi chắc chắn sẽ không mặc cả khi thuê xe.”

Lục Tân liếc nhìn tài xế có chút bất mãn.

Ý này của anh ta là mình lại có lỗi với căn biệt thự này sao?

Lục Tân dẫn theo một đám trẻ con rụt rè, đẩy cô Tiểu Lộc đang ngạc nhiên đến trước biệt thự. Anh lấy chìa khóa mở cánh cổng sắt lớn, ngay tức khắc, một khoảng sân rộng rãi và yên tĩnh hiện ra trước mặt. Bên trong sân có vườn rau khá lớn, bãi cỏ trông gọn gàng thẳng tắp dù đang là mùa đông, có cây ăn quả vừa chuyển về đang được chống đỡ, có cả khung xích đu và ván bập bênh.

Khi bọn trẻ nhìn thấy khoảng sân này, từng đứa một tỏ ra tò mò và có phần e dè.

"Có thể…"

Vài đứa trẻ lo lắng nhìn Lục Tân: "Có thể chơi được không?"

"Được, cứ chơi thỏa thích."

Lục Tân cười nhìn chúng, lại nhắc nhở: "Nhưng không được đập cửa sổ."

"Ôi..."

Bọn trẻ nghe vậy, lập tức phấn khởi, xông vào sân ầm ầm. Có đứa thì tò mò nhìn trái nhìn phải, có đứa đã chạy thẳng tới xích đu và bập bênh, giống như một bầy cừu non tản ra vui đùa.

Cô Tiểu Lộc cũng vô cùng ngạc nhiên, hiện ra vẻ mặt khó có thể tin.

Trong lúc cô ấy còn đang ngạc nhiên, Lục Tân đã cười đẩy cô ấy đi vào, sau khi vào biệt thự thì đẩy cô ấy từng phòng, còn đẩy cô ấy trải nghiệm cảm giác đi thang máy: "Ở đây có thang máy, sau này nếu chị có lên xuống lầu, sẽ không phải phiền phức như vậy nữa. "

"Đây là phòng học, có thể trình chiếu các slide, như vậy sẽ không cần phải vất vả cầm phấn viết chữ nữa."

"Đây là thư viện, em đã mua rất nhiều sách để ở đây, có Mười vụ án hình sự kỳ lạ, Vụ án phân xác tại nghĩa trang, vân vân..."

"Đây là phòng bếp, sau này chị không phải tự mình nấu cơm, mời hai đầu bếp tới..."

"Đây là phòng ngủ của chị, có nhà vệ sinh và phòng tắm riêng, ướt và khô riêng biệt, cùng với một phòng để đồ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận