Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 77: Người nhà là chân thật sao?

Đã ăn cơm tối ở sảnh cảnh vệ nên Lục Tân nhân cơ hội rón rén quay trở lại phòng ngủ.

Căn nhà mà gia đình họ ở, chính là một căn nhà hai phòng ngủ và một phòng khách, nhà không lớn nhưng lại rất ấm áp, bình thường Lục Tân sẽ ở phòng ngủ thứ hai, mẹ thì ở trong phòng ngủ chính, bình thường cha đều sống trong phòng bếp, còn em gái thì sẽ ngủ ở bên trong trần nhà cạnh cửa sổ kia, có điều, phần lớn thời gian cô đều ngồi xổm trên ghế sa lon, ôm gấu nhỏ, xem phim hoạt hình cả đêm.

Lục Tân nhẹ nhàng ngồi xuống trong căn phòng ngủ nho nhỏ đơn giản chỉ có một cái giường, một cái ghế, một tủ sách gian, sau đó mở đèn bàn ra, an tĩnh lật những tư liệu, văn kiện có liên quan đến nguồn ô nhiễm đặc biệt kia, đơn giản ôn tập.

Đồng thời, anh cũng đang chờ mẹ quay về để tìm cơ hội tán gẫu với bà một chút.

Từ sau chuyện ở nhà máy lần trước, anh vẫn muốn tìm mẹ để nói chuyện đàng hoàng, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.

Gần đây, hành tung của mẹ có hơi kỳ quái, bà hay thường xuyên đi ra ngoài và nói là đã có bạn mới.

"Cách xử lý nguồn ô nhiễm thứ cấp..."

Dưới ngọn đèn bàn chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, Lục Tân yên lặng ôn tập những thứ hôm nay đã học được: "Ảnh hưởng mà nguồn ô nhiễm thứ cấp sinh ra... Thay thế nguồn ô nhiễm chủ chấp hành ý chí, ảnh hưởng cảnh vật xung quanh... Đa số nguồn ô nhiễm chủ thể thiếu thốn cảm xúc nội tâm, hình thành đền bù... Một vài án lệ nhỏ chứng thực vài nguồn ô nhiễm chủ thể có năng lực chia tách hai nguồn ô nhiễm thứ cấp trở nên..."

"Năng lực của nguồn ô nhiễm thứ cấp đa số đều lấy từ chủ thể, chưa có trường hợp nào hai năng lực khác biệt được tra cứu thấy..."

"Cách xử lý: Tiêu diệt nguồn ô nhiễm chủ thể, tìm ra chuỗi logic của nguồn ô nhiễm chủ thể và thứ cấp..."

"Án lệ nguồn ô nhiễm thứ cấp tồn tại độc lập: Chưa từng chứng thực..."

Lục Tân tương đối để ý đến kiến thức lý thuyết phần này.

Lần trước, lúc gặp được nguồn ô nhiễm thứ cấp đặc biệt số 039 ở trong nhà máy, anh đã hơi chú ý, bởi vì anh rất muốn biết, có phải là loại tình huống này cũng có thể giải thích vấn đề xuất hiện ở bản thân ở một mức độ nào đó không.

Mặc dù nói, bề ngoài nguồn ô nhiễm thứ cấp lần kia có nhiều điều khác với mình.

Ví dụ như nói, nguồn ô nhiễm thứ cấp có thể bị cảm ứng, thậm chí có thể trực tiếp "nhìn" thấy.

Còn người nhà của mình lại chẳng có cách nào để kiểm tra được.

Lại ví dụ như, trông thế nào cũng thấy nguồn ô nhiễm thứ cấp kia đần độn, không có cách nào tiến lên trao đổi được..."

Còn người nhà của mình chẳng những không trao đổi được mà còn có tính cách nữa...

Có điều, mặc dù khác biệt rất lớn, nhưng đây dù sao cũng là trạng thái tinh thần dị biến mà mình từng trông thấy và tiếp cận hôm nay.

Cho nên lúc học đến một phần này, anh cũng càng nghiêm túc hơn.

"Cộp", "cộp", "cộp".

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Tân đang say mê học bỗng nghe thấy trong hành lang vang lên tiếng gót giày giẫm lên nền gạch men sứ.

Anh biết rõ đó là mẹ đã trở về.

Thế là, anh bèn cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

"Cộp", "cộp", "cộp".

Tiếng bước đi tới trước căn nhà, sau đó cửa nhà khẽ mở ra.

Trong nhà bắt đầu trở nên sáng tỏ, đó là do mẹ mở đèn.

Trên người mẹ mặc bộ váy Âu màu trắng, trong tay cầm theo túi xách, đầu đội một chiếc mũ dạ nhỏ màu đỏ, trên mặt được trang điểm nhẹ, dưới ánh đèn lờ mờ lộ ra vẻ ưu nhã mà mê người, bà nhẹ nhàng gài cửa lại, cởi đôi giày cao gót xuống, sau đó đặt túi xách lên một góc bàn trà, vừa đổi dép lê, vừa hướng về phía Lục Tân cười nói: "Cũng trễ như thế rồi, sao con vẫn còn chưa ngủ?"

Lục Tân gật đầu, nói: "Đúng vậy, con đang chờ mẹ."

"Ôi, thật xin lỗi, mẹ chơi vui quá..."

Mẹ cười, khoác tay lên vai Lục Tân, cùng nhau đi vào nhà: "Cái cô Trần này rất tốt!"

"Cô Trần..."

Lục Tân vô cùng bất ngờ với chuyện này.

Mẹ sẽ thường xuyên kết giao với vài người bạn, chỉ là Lục Tân chưa từng gặp qua.

Ban đầu, lúc nhìn thấy người nhà tồn tại, anh đã từng có một quãng thời gian muốn hiểu rõ tình trạng của mình vô cùng, khi đó anh cũng từng hỏi thăm đến cuối cùng những người bạn đó là ai, dáng dấp ra sao, nhưng mẹ chỉ cười và trả lời: "Sau này có cơ hội sẽ giới thiệu các con làm quen với nhau." Sau đó lại qua một đoạn thời gian, Lục Tân nhớ đến lúc hỏi lại, mẹ chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Dù sao hoặc là đã về nơi chín suối, hoặc là đến cả mình cũng rất lâu chưa từng thấy rồi...

Ngồi ở bên cạnh bàn ăn, mẹ rót một ly nước đặt bên cạnh Lục Tân.

Bà chân thành ngồi ở một bên, vừa xoa cái chân dường như là dạo phố bị mệt mỏi, cười hỏi: "Gần đây, công việc thế nào?"

"Rất tốt..."

Lục Tân gật đầu, khẽ trầm mặc một chút, đáp: "Chuyện công xưởng ở thành phố Bắc..."

"Ôi, con còn nhớ!"

Mà nhìn thấy vẻ mặt và thái độ nghiêm túc của Lục Tân, mẹ lại che miệng nở nụ cười, bảo rằng: "Mẹ còn cho là con có chuyện gì khẩn cấp lắm chứ, đứa nhỏ ngốc, lúc ấy mẹ chỉ vừa vặn đi ngang qua mà thôi, vừa hay nhìn thấy con với em gái cứ đứng đần độn ở đó, không có một chút biện pháp gì với cô gái người ta, đần đến đáng yêu, sao lại có thể không thuận miệng hỏi một câu chứ?"

"Đi ngang qua..."

Đương nhiên, đáp án này không thể khiến cho Lục Tân hài lòng.

Anh trầm mặc một hồi, mới nói khẽ: "Gần đây mẹ thường xuyên ra ngoài nhỉ, đang làm gì thế?"

"Đương nhiên là ra ngoài dạo phố rồi..."

Mẹ cười trả lời: "Mặc dù mẹ muốn chăm sóc người nhà, nhưng cũng phải có cuộc sống của mình chứ, có đúng hay không?"

Lục Tân bị câu nói này khiến cho không thể nói gì được nữa.

Thật ra, có đôi khi anh cũng cảm thấy, người nhà của mình ở một vài thời điểm bình thường có một chút quá đáng.

Vào lúc này, anh cũng chẳng còn cách nào hỏi tiếp giống như trước đây vậy.

Lục Tân bị câu nói này khiến cho không thể nói gì được nữa.

Thật ra, có đôi khi anh cũng cảm thấy, người nhà của mình ở một vài thời điểm bình thường có một chút quá đáng.

Vào lúc này, anh cũng chẳng còn cách nào hỏi tiếp giống như trước đây vậy.

Lúc Lục Tân nói câu nói này, tiếng ngáy chậm của cha trong phòng bếp cũng dừng lại.

Trong khe hở trần nhà, em gái đưa ánh mắt sáng như ánh sao nhìn lén.

"Chuyện như vậy cũng phải hỏi..."

Mẹ nghe thấy câu hỏi nghiêm túc này của Lục Tân, lại cười khẽ, bảo rằng: "Đứa nhỏ ngốc, chúng ta có phải là thật hay không, không nên nhìn con sao?"

Lục Tân nghe thấy câu trả lời này, hờ hững ngồi bên cạnh bàn, nhất thời không biết nên có phản ứng gì.

Còn mẹ thì nhẹ giọng cười, nói: "Người một nhà chúng ta cùng nhau sống, làm bạn với nhau, trợ giúp nhau, loại cảm giác này không phải chân thực sao? Nếu như người nhà làm bạn không phải chân thực, vậy con cho rằng thứ gì mới có thể chân thật đây?"

Lục Tân nghe những lời này, trong lòng sinh ra một loại cảm xúc dị dạng.

Anh nghĩ tới cuộc sống của mình, rất chân thực.

"A, đúng rồi..."

Dường như là mẹ nhớ đến gì đó, bèn lấy một lá thư từ trong túi xách ra, mỉm cười đưa đến trước mặt Lục Tân, nói: "Vừa rồi, mẹ nhìn thấy có thư của con trong hộp thư dưới lầu nên tiện tay cầm đến giúp con, là cô nhi viện bên kia gửi tới..."

"Mẹ cũng không có xem trộm nhé..."

"Cô ấy gửi thư làm gì nhỉ?"

Sắc mặt Lục Tân có hơi giãn ra, nhận lấy lá thư.

Mẹ vừa đứng dậy, chậm rãi đi về phòng, vừa thuận miệng đáp lại: "Cô ấy muốn gọi con qua đó ăn sủi cảo đấy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận