Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 353: Công tác không giống nhau (1)

“Tại sao lại xảy ra chuyện này?’

Bộ trưởng Thẩm nhanh chân vội vàng đi vào một căn phòng làm việc khác.

Lúc này sắc mặt của ông ta xanh mét. Trong lúc bản thân ông đang bận rộn phụ trách công tác bảo vệ đoàn chuyên gia của Hải Thần Quốc đến thăm thì bỗng xuất hiện một loạt công việc khẩn cấp chờ mình xử lý. Đây là một việc rất hiếm thấy, nhưng, càng nói rõ tính khẩn cấp của sự việc.

Văn phòng này rõ ràng làm tạm thời được chuẩn bị.

Nhưng trên màn hình LCD được treo trên tường, những vị trí đánh dấu còn nhiều hơn so với trên cầu treo ở phía đông thành phố Thanh Cảng.

Phía trên, đều là những hình ảnh lít nha lít nhít, trong đó, có hình ảnh rất nhiều nhân viên vũ trang mặc trang phục phòng hộ đang phong tỏa một tòa nhà cao tầng, có hình ảnh rất nhiều người bị bắt mà hoảng sợ giãy giụa hô to, cũng có rất nhiều hình ảnh những người bị bắt khóc rống trong từng gian phòng thẩm vấn.

Hình ảnh như vậy bố trí ở ở cùng một chỗ khiến tâm lý của người ta cũng cảm nhận được một cảm giác bị đè nén nặng nề.

“Là Trần Đại học của Sở Làm sạch ô nhiễm đặc biệt…”

Nhân viên công tác chờ ở trong phòng này từ lâu lập tức báo cáo: “Trong thời gian ngắn ngủi một giờ đồng hồ, cô ta đã hạ lệnh bắt giam gần một trăm công dân của thành chính, đồng thời phong tỏa ba tòa nhà cao tầng, hai cửa hàng, một Sở hành chính…”

Nói đến đây, cậu ta cũng không khỏi dừng lại một chút, nuốt một ngụm nước miếng rồi mới nói tiếp: “Thế nhưng, đây chưa phải là kết thúc.”

“Bây giờ, những nhân viên vũ trang mà Sở Làm sạch đặc biệt có khả năng trực tiếp điều động và nhân viên cảnh sát của Sở Cảnh vệ nhận lệnh phối hợp với hoạt động của cô ta đều đã nhận được mệnh lệnh đến Sở Làm sạch đặc biệt, bắt giữ các mục tiêu và thẩm vấn. Trong quá trình giam giữ, thẩm vấn và cách ly, gây thiếu hụt nghiêm trọng về nhân lực.

“Hiện tại, cô ta đã trình báo cáo về sự kiện khác thường lần này, cũng đề nghị đạt được sự trợ giúp của Bộ bảo vệ thành phố.”

“Bắt nhiều người như vậy. . .”

Sau lúc này, Bộ trưởng Thẩm tính nóng như lửa lại nén cơn tức giận lại, hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

“Trong báo cáo khẩn cấp cô ta nộp cho cấp trên, không nói rõ nguyên nhân của ô nhiễm khác thường.”

Nhân viên công tác đặt một phần báo cáo lên trên tập tài liệu trong tay mình, để bộ trưởng Thẩm có thể tùy thời mà cầm đọc, đồng thời trong miệng nhanh chóng hoàn chỉnh nội dung báo cáo: “Tất cả những người cô ta đang bắt giữ đều bị hoài nghi bị mắc một loại ô nhiễm khác thường nào đó.”

Bộ trưởng Thẩm vẻ mặt trầm ngâm, cầm lấy một bản tài liệu.

Nhân viên công tác tiếp tục báo cáo: “Việc này đã đồng thời báo cáo cho Tô tiên sinh và Sở hành chính cao nhất.”

“Nhưng vấn đề gặp phải bây giờ là, vì chuyện đột nhiên xảy ra mà trong số những người bị bắt giữ có không ít đều là người nhà của quan viên trong bộ phận hành chính, hoặc là người của các xí nghiệp bên trong thành phố. Hiệu tại Sở Làm sạch đặc biệt còn không chưa thể đưa ra một lời giải thích cho bọn họ.”

“Bây giờ, những người này cảm thấy sợ hãi, thông qua đủ loại con đường khiếu nại và yêu cầu thả người.”

“Điện thoại của Sở hành chính gần như bị gọi cháy máy, trước cửa Sở Cảnh vệ cũng đã có người tụ tập lại yêu cầu thả người.”

“Nếu như xử lý chậm trễ rất có thể sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ.”

“Để bọn họ im miệng.”

Bộ trưởng Thẩm trả lời rất kiên quyết: “Bất kể là ai, đã bị ô nhiễm thì đều theo đó mà bắt, không được bỏ sót…”

“Rõ. . .”

Nhân viên công tác nuốt ngụm nước miếng, nói: “Có thể vấn đề ở chỗ, chúng ta. . . không thể chứng minh bọn họ đã bị ô nhiễm.”

“Hửm?”

Bộ trưởng Thẩm chợt ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào trên mặt của anh ta.

“Tổ. . . Tổ trưởng, bắt giữ quá nhiều người. . .”

Trong tâm thành chính của thành phố Thanh Cảng trên con đường phồn hoa nhất, Trần Tinh cũng đã chạy tới tụ họp với Lục Tân. Cô đang nắm chặt bộ đàm, yên lặng nhìn cục diện nhiều chỗ đã xuất hiện khủng hoảng, lông mày nhíu chặt lại.

Bên cạnh cô ta, một chiến sĩ vũ trang toàn thân hơi lo lắng: “Cứ tiếp tục bắt thì sẽ vượt ra khỏi quyền hạn của chúng ta.”

Trên mặt Trần Tinh không có một chút biểu cảm nào, chỉ là nhìn về chiếc xe phía trước.

Trong chiếc xe kia, Lục Tân đang lẳng lặng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, chỉ ra tất cả những người anh nhìn thấy khác thường.

Đây cũng không phải là một mình Trần Tinh có thể truyền đạt nên cô ta bố trí một tiểu tổ phân tích tin tức để ghi chép.

Những người chỉ cần bị anh chỉ ra thì sẽ lập tức bắt giữ.

Đây vốn là một công việc được bố trí rất hợp lý. Tuy nhiên, không ai nghĩ đến, cần bắt nhiều người như vậy. . .

Đối mặt với sự lo lắng của cấp dưới, Trần Tinh cũng hiểu được trọng điểm vấn đề ở nơi nào.

Cô ta xoay người, thấp giọng hỏi: “Kết quả thẩm vấn đối với những người khác thường bị bắt giữ như thế nào?”

“Không có kết quả. . .”

Nhân viên vũ trang cấp dưới nói: “Đã tiến hành kiểm tra và thẩm vấn khẩn cấp đối với tất cả những người bị bắt giữ. Nhưng lại phát hiện, bọn họ đều không có bất kỳ điểm khác thường nào, bất kể là tâm lý hay là kiểm tra lượng cấp tinh thần đều chưa từng xuất hiện sóng tinh thần vượt qua mức đánh giá của người thường. Nói cách khác, tất cả những người chúng ta đang bắt giữ hiện nay đều là người bình thường. Đây cũng là việc mà chúng ta cảm thấy lo lắng…”

“Người của thành chính và thành phố Vệ Tinh không giống nhau. Cho dù là bắt giữ hay thẩm vấn, tối thiểu đều cần một lý do.”

“Hiện tại càng ngày càng nhiều người nghi vấn tại sao chúng ta muốn bắt người.”

“Đến cả Sở hành chính cũng sắp không chịu nổi loại áp lực này nữa!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận