Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1309: Bữa ăn chúc mừng gia đình (1)

Sau khi ăn bữa tối xong, thời gian cũng đã trễ, Lục Tân một mình trở về nhà.

Thực ra Oa Oa rất muốn trở về cùng với anh, thế nhưng lại bị mấy thành viên của tiểu đội làm bảo mẫu như bắt cóc mà đưa đi mất.

Nhìn ánh mắt yếu đuối đáng thương của Oa Oa lúc bị mang lên xe kia, Lục Tân bỗng nhiên cảm giác trong não anh xuất hiện một đoạn hình ảnh ngắn nào đó đã từng trải qua?

Mấy nhà giàu đáng ghét này...

Sau khi tiễn Oa Oa đi xong, anh lái con xe jeep, cứ thế băng băng phóng qua thành phố vốn đã sớm ở trong trạng thái say ngủ.

Không biết có phải là bởi vì nguyên nhân cô giáo Tiểu Lộc đứng ở trước mặt nhìn thẳng vào mình, hay là bởi vì bữa tối ngày hôm nay, tâm trạng của anh trở nên khá tốt đẹp.

Sau khi lái xe tới trước tòa nhà cũ, Lục Tân dừng xe ở ven đường, vẫn để chìa khóa lại ở trên xe.

Chiếc xe này vốn là của bộ phận thông quan đặc biệt, còn phải trả lại cho bọn họ.

Dù sao thì anh cũng đường đường là một người có tới ba con xe jeep, nào còn cần tham lam, thèm muốn chiếc xe này của bọn họ?

Dẫu sau cũng là xe của bộ phận thông quan đặc biệt, bọn họ tất nhiên sẽ kêu người tới đây lấy, mà ngộ nhỡ có tên trộm nào lại nhìn trúng chiếc xe này thì…

Lục Tân sẽ đồng tình và thương cảm cho gã đó.

Anh cũng không vội lên lầu, Lục Tân lang thang lòng vòng ở xung quanh tòa nhà cũ này một lúc lâu, đánh giá cẩn thận.

Trước kia lúc nói với đám người Trần Tinh về chuyện anh đã kéo tòa nhà cũ này từ thành phố Hỏa Chúng đến đây, thực sự đã làm cho bọn họ hoảng sợ.

Nhưng trên thực tế, làm một đương sự bên trong câu chuyện, bản thân Lục Tân tự suy nghĩ lại một chút, anh cũng cảm thấy rất kinh ngạc……

Đây chính là một tòa nhà cũ tồn tại chân chân thật thật đó.

Từ xi măng cho đến gạch vữa, lại đến móng nhà cùng với khung xương nhà bằng thép, đều là những đồ vật thật đến không thể thật hơn.

Bản thân anh đã làm cách nào mà có thể di dời một thứ như thế từ thành phố này qua thành phố khác chứ?

Mặt khác, nếu như bản thân anh thực sự có thể dọn thứ này đến thành phố trung tâm, phương án này có thể thực hiện hay không?

Dạo quanh tòa nhà cũ một vòng, Lục Tân tấm tắc bảo lạ.

Thật là kỳ quái, rõ ràng là tòa nhà này đã từng bị dời đi một lần, nhưng nền móng nhà lại vô cùng kín kẽ, không nhìn ra được một chút khác thường nào.

Bình thường mà nói, cho dù chỉ là một khối đá cực kỳ bình thường, được đặt ở một chỗ nào đó một thời gian rất dài, sau khi bị người ta dọn đi rồi thả ở một chỗ khác, cũng sẽ lưu lại một số dấu vết chứ, thế nhưng tòa nhà cũ này lại hoàn toàn không có, không thể nhìn ra bất cứ một dấu vết nào cho thấy nó đã từng bị di dời.

“Thật là lợi hại mà…”

Lục Tân cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay phải của bản thân, khẽ lắc đầu, thở hắt ra một tiếng.

Trong lòng bàn tay phải, nơi bị cái đinh đâm thủng còn hơi hơi đau đớn, dường như có một thứ gì đó bị cố định ở chỗ ấy, không hề biến mất.

Xoay người đi lên lầu, anh lại cảm thấy cái cảm giác lúc tiến vào hàng hiên này cũng không giống trước nữa.

Không biết có phải là bởi vì trước đó đã nhìn thấy được một mặt quái dị của tòa nhà cũ này, chính là cảnh tượng đối kháng với quân đoàn quái vật tinh thần của Tàng Trượng Nhân hay không, có chút cảm giác tiên nhập dĩ vi chủ, trước kia Lục Tân tiến vào trong tòa nhà cũ này, anh cũng chỉ có cảm giác tòa nhà cũ này có một sự im lặng đến gần như là chết chóc.

Nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy trong tòa nhà này rất hỗn loạn.

Có rất nhiều thứ trốn ở trong những góc khuất không thấy ánh sáng, tránh ở đằng sau những cánh cửa phía xa.

Vào thời điểm mà bản thân anh dẫm lên bậc thang muốn đi về phía trước thì có vô số những thanh âm xôn xao xuất hiện, chúng nó kinh hoàng mà chạy trốn, hoặc là sợ hãi nhìn chằm chằm vào anh.

Anh thậm chí còn có thể cảm nhận được những thanh âm sột soạt xao động, cùng với những dòng khí tán loạn ở trong không trung.

“Khụ khụ…”

Khi Lục Tân đi lên lầu 4, cảm giác trong tòa nhà này quá rối loạn, không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng.

Hành lang vốn đang vô cùng rối loạn bỗng trở nên yên ắng tột cùng.

Lục Tân thở nhẹ ra một hơi, đẩy nhanh tốc độ dưới chân, đi tới phòng 401, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Ánh đèn ấm áp ngay tức khắc ập đến trước mặt anh.

Sự âm u lạnh lẽo của tòa nhà cũ này bị xua đi, đôi mắt của Lục Tân hơi hơi hoa lên một chút, sau đó anh nhìn thấy tất cả người nhà đều ở đây.

Em gái anh đã ôm con gấu bông đồ chơi đã bị rách ra rồi vá lại nhiều lần, thoải mái dễ chịu ngồi ở trên sô pha xem ti vi , trong hai gót chân còn đang kẹp con gà la hét màu vàng chói, vừa hớn ha hớn hở mà xem ti vi , vừa nhân lúc nào chán quá lại bóp bóp một chút.

Điều này dẫn tới việc bên trong tiếng phim hoạt hình phát ra từ ti vi , thỉnh thoảng lại bị lẫn vào một vài tiếng la thảm thiết, bầu không khí thực sự rất thú vị.

Cha anh đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nồi áp suất đang ùng ục tỏa ra những làn hơi nóng.

Mẹ anh cũng không gọi điện thoại, mà đang dùng những bước chân uyển chuyển đi về phía bàn ăn, trên chiếc bàn đã được đổi khăn trải bàn mới, bà đặt cơm canh cùng rau xanh lên.

“Hửm?”

Lục Tân nhìn này bầu không khí ấm áp này, anh cũng không khỏi hơi hơi ngẩn ra: “Như này là đang muốn chúc mừng sao?”

“Đúng vậy.”

Mẹ quay đầu nhìn anh một cái, mỉm cười nói: “Mau rửa tay đi, chỉ còn chờ một mình con thôi đấy.”

Lục Tân tức khắc có chút xấu hổ: “Chỉ là con đã ăn mất rồi…”

“Hả?”

Mẹ đang đứng bên bàn ăn ngẩng đầu lên, trên sô pha em gái cũng xoay đầu lại, trong phòng bếp cha anh cũng thò cái đầu ra.

Tất cả mọi người đều ném một ánh mắt u oán về phía anh.

Lục Tân hơi hơi nổi da gà, vội vàng nói: “Con cảm thấy bản thân mình có thể tiếp tục ăn thêm một chút nữa…”

Người nhà anh lại quay đầu đi tiếp tục bận công việc của mình, bầu không khí lại trở nên ấm áp và tốt đẹp một lần nữa.

Lục Tân rửa tay xong, nhìn cơm và rau xanh ở trên bàn, cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp này, cũng nghĩ đến sự xôn xao sột soạt quỷ dị ở hành lang lúc nãy, anh bèn cầm chén cơm đã được xới đầy lên, gắp một chút rau xanh đặt ở trên miệng chén, xoay người đi ra bên ngoài.

Ngoài hành lang, đang có vô số những thứ không thể nhìn thấy đang ầm ĩ nhốn nháo, chen chúc bất kham.

Dường như chúng nó đang dồn dập tranh cướp, muốn tiến lại khe cửa để nhòm vào.

“Kẽo kẹt”

Cửa nhà bỗng nhiên bị mở ra, ánh đèn ấm áp sáng ngời chiếu sáng một khoảng hành lang u tối.

Những thứ vốn đang chen chúc xô đẩy ầm ĩ ngoài kia, bỗng nhiên như phải chịu đựng sự kinh hách, chúng nó nhanh chóng tản ra, mai danh ẩn tích.

Lục Tân nhìn hành lang trống rỗng, đặt chén cơm ở bên cạnh cửa, sau đó xoay người đi vào trong nhà.

Vào khoảnh khắc cánh cửa bị đóng lại, hành lang im ắng lại một lần nữa trở nên xôn xao, hơn nữa so với trước đó lại càng chen chúc và hỗn loạn hơn.

“Kẽo kẹt…”

Cửa bỗng nhiên lại bị mở ra, Lục Tân đứng ở cửa.

Những thứ đang ở trong hành lang đều ngẩn người ra, từng đôi mắt ngây ngốc mà người bình thường không thể nhìn thấy đồng loạt nhìn thằng vào người đang đứng trước cửa nhà.

Lục Tân đứng một hồi, lại cắm một đôi đũa vào chính giữa bát cơm ban nãy, sau đó anh lại xoay người đi vào trong nhà.

Hành lang lại an tĩnh một hồi, sau khi xác định người kia sẽ không trở ra nữa, bầu không khí lại lập tức trở nên náo nhiệt giống như đang ăn tết vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận