Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 200: Cấp năng lực mạnh nhất

Sau khi xem xong tất cả thông tin, Lục Tân đặt máy tính bảng xuống, rồi cầm lấy hồ sơ phân tích năng lực của con người đặt ở kế bên lên đọc.

Bích Hổ đợi một lúc lâu, mới nói: “Thế nào rồi?”

Lục Tân ngạc nhiên nhìn gã, hỏi lại: “Cái gì thế nào?”

“Tôi hỏi là...”

Một tay Bích Hổ nắm tay lái, một tay khua tay múa chân: “Cậu đọc tài liệu rồi, có cảm giác thế nào?”

“Chẳng ra gì, tài liệu này không có ích gì cả…”

Lục Tân hơi lắc đầu, nói với giọng bình tĩnh: “Tôi xem qua thì thấy chúng ta vẫn nên tự mình quan sát thì hơn.”

Sau khi anh xem xong thì đúng là phần tư liệu này không có tin tức hữu ích nào.

Báo cáo hành trình và tiến độ công việc về trụ sở chính là quy định không thể thiếu.

Nhưng trong tình huống bây giờ thật ra đã không còn tác dụng mấy.

Nếu đã đồng ý để họ hành động, đương nhiên trụ sở chính cũng phải chấp nhận họ tự quyết định nhiệm vụ lần này.

Lục Tân cảm thấy điều mà trụ sở lo lắng là việc anh không thể quay về, chứ không phải là anh đã làm gì trong nhiệm vụ.

Hơn nữa mục đích khác của báo cáo thực ra là để sau khi xảy ra vấn đề sẽ tiện sắp xếp cứu viện và điều tra.

Nhưng nếu bây giờ phải đi vào thị trấn Vui Vẻ, thì cho dù là cứu viện hay là tư liệu điều tra, đều không phải là thứ có thể trông cậy vào.

Xe lại khởi động lần thứ hai, tốc độ vẫn như cũ, nhưng kỳ lạ là lần này chiếc xe đã mất đi sự kiêu ngạo lúc trước. Bởi vì lúc này lòng dạ Bích Hổ thật sự rất bất an, vì thế mà gã chẳng kể nổi một câu chuyện cười nào, khiến cho chiếc xe cũng mất đi sự vui vẻ hăng hái.

Lục Tân hiểu suy nghĩ trong lòng Bích Hổ, vì thế bây giờ ăn ý không kích thích gã.

“Người anh em, cậu có tin tưởng…”

Trong lúc Lục Tân không làm phiền Bích Hổ, thì bản thân Bích Hổ lại không nhịn được mà hỏi.

Trông gã rất tự nhiên, mỗi một biểu cảm đều có vẻ phù hợp, nhưng lại làm cho người khác nhận ra gã đang chột dạ:

“Đi đến quốc lộ số Tám Mươi Lăm, cậu chẳng sợ chút nào sao?”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn gã một cái, mỉm cười nói: “Sợ cũng vô dụng.”

“Ừ...”

Bích Hổ kéo dài giọng, rồi bất chợt hỏi: “Quan hệ giữa hai chúng ta không tệ nhỉ, cậu không thể nói cho tôi biết sự thật sao?”

Lục Tân tò mò nhìn sang Bích Hổ.

Ánh mắt Bích Hổ có vẻ rất nghiêm túc, nhưng vẫn có chút chột dạ: “Người anh em à, rốt cuộc năng lực của cậu ở cấp mấy?”

“Cấp mấy?”

Lục Tân cảm thấy khó hiểu vì lời của gã.

Bích Hổ vội giải thích, nói: “Không biết trong nội dung huấn luyện của cậu có hay không, năng lực của chúng ta sẽ căn cứ vào phạm vi ảnh hưởng có rộng hay không, cấp tinh thần, và trình độ phòng ngự mà sẽ được phân chia khác nhau. Dựa vào đó, những người hệ Người Nhện như chúng ta ban đầu sẽ ở cấp C, nếu như có thể triển khai năng lực đến cực hạn, thi triển thuần thục các kỹ năng tiếp cận thì sẽ đạt cấp B.”

“Cậu xem tôi đó, tôi thuộc cấp B.”

Lục Tân liếc nhìn Bích Hổ, rồi buột miệng nói: “Thế mà anh lại đạt cấp B sao?”

“Này...”

Vẻ mặt Bích Hổ trở nên khoa trương: “Tại sao cậu lại tỏ vẻ ngạc nhiên như vậy?”

“Tôi rất lợi hại đấy, biết không hả...”
“À à, xin lỗi xin lỗi, tôi không có ý đó...”

Lục Tân vội vàng giải thích với Bích Hổ, chỉ là trong lòng thầm nghĩ: “Thế mà anh ta lại đạt cấp B?”

Lúc trước trong hồ sơ của anh, hình như tạm ghi là cấp “C+” nhỉ?

“Mới nhìn thì cậu thuộc hệ Người Nhện, nhưng thật ra còn có năng lực khác đúng không?”

Bích Hổ lại tiếp tục hỏi, sau đó gã cẩn thận bổ sung thêm: “Thật ra tất cả mọi người đã nhìn ra chuyện này, cậu đừng lừa tôi, nếu cậu muốn vào cái nơi quái quỷ kia bắt người, đương nhiên tôi sẽ đi cùng cậu, nhưng dù thế nào thì cậu cũng phải nói thật cho tôi biết rốt cuộc năng lực của cậu …”

“… Ở cấp bậc nào?”

Lục Tân im lặng, liếc mắt nhìn Bích Hổ, rồi nói: “Trên cấp B, ví dụ như cấp A thì sẽ thế nào?”

“Trong đó, người cấp B như tôi là đã bộc lộ năng lực của bản thân kha khá, hơn nữa cũng đã khá ổn định, cộng thêm trời sinh phạm vi ảnh hưởng của năng lực khá rộng, ví dụ như Tửu Quỷ. Còn về cấp A, sức mạnh mạnh đến mức gần như có thể lấy một định lại một quân đội nhỏ khoảng vài trăm người… Đương nhiên cũng có khả năng mất mạng, nhưng dù sao vẫn có thể đấu lại được…”

“Mà nói đến cấp S...”

Gã hơi dừng lại một chút, nói tiếp: “Chỉ có thể nói là cực mạnh!”

“Cấp bậc năng lực mạnh nhất chính là cấp S.”

“Cực mạnh ư?”

Lục Tân nghe thấy Bích Hổ nói ra hai chữ này thì thấy vô cùng tò mò, mà Bích Hổ thì lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Thật ra năng lực của chúng ta cùng loại với nguồn ô nhiễm, đều có đặc tính và sức mạnh chính. Đặc tính kết hợp với sức mạnh chính sẽ giúp chúng ta có được năng lực.”

“Trong tình huống bình thường, người có năng lực ổn định sẽ có thể bộc lộ ba loại năng lực của bản thân…”

“Ví dụ như người thuộc hệ Người Nhện như chúng ta, dù có vẻ không thực tế nhưng thật ra cũng có ba loại năng lực nền tảng.”

“Một là tự do khống chế cơ thể.”

“Hai là năng lực tự chữa lành vượt qua người thường.”

“Ba là có thể làm thao túng bên ngoài của một vật gì đó…”

“Hẳn cậu có thể hiểu, thật ra ba loại năng lực này là do một năng lực chính phát triển thành…”

Lục Tân hơi gật đầu, hình như năng lực của Bích Hổ đúng là như thế.

Chỉ là em gái nói…

Anh liếc mắt nhìn em gái qua kính chiếu hậu, cảm giác cũng khá giống, nhưng không phải là hoàn toàn giống nhau.

“Cho nên nói...”

Bích Hổ tiếp tục nói, lúc này có vẻ anh vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị: “Chỉ cần hiểu rõ đặc tính năng lực của chúng ta là đã có thể đối phó với chúng ta. Mà nếu biết sức mạnh chính của chúng ta… Sẽ có thể nhắm vào đó mà tiêu diệt chúng ta!”

“Mà người có năng lực cấp S chính là kiểu, chúng ta vốn không biết năng lực của người đó bộc phát thế nào. Hoặc là nói, cho dù có biết bộc phát thế nào thì cũng không cách nào ngăn cản, hoặc làm gián đoạn năng lực của họ được, cho dù là sức mạnh nào thì đứng trước mặt họ cũng đều ở thế yếu…”

“Cái này chính là cực mạnh!”

Lục Tân lẳng lặng nghe Bích Hổ nói, hơn nữa còn ngẫm nghĩ lại tình huống của mình.

Anh có thể bị tiêu diệt sao?

Đương nhiên có thể.

Năng lực của em gái có thể giúp vết thương của anh nhanh khép miệng, nhưng chắc chắn anh vẫn có nguy cơ tử vong.

Anh thi triển năng lực có để lại dấu vết sao?

Hình như… Cũng có…

Anh quyết định khiêm tốn một chút, nói: “Chắc chắn tôi không phải là cực mạnh, cùng lắm cũng chỉ thuộc cấp A!”

“Ừ...”

Bích Hổ gật đầu một cái: “Cùng lắm cũng chỉ thuộc cấp A…”

Gã vừa lặp lại những lời này, vừa âm thầm rơi nước mắt: “Đây là lời nói khiêm tốn nhất của cậu sao?”

Lục Tân gật đầu.

Cũng không phải vì anh khiêm tốn, mà chủ yếu là vì mẹ đang ngồi ở hàng ghế phía sau.

Vừa rồi lúc Bích Hổ nói về cách phân chia cấp bậc, dường như mẹ cũng đã nghiêm túc lắng nghe.

Sau đó lại vui vẻ mỉm cười…

“Nhưng mà cho dù năng lực của cậu ở cấp A hay cấp S thì so với vùng cấm bí ẩn vẫn có chút chênh lệch…”

Bích Hổ đi một vòng lớn cuối cùng quay lại điểm xuất phát, vẻ mặt như đưa đám: “Cậu không sợ hãi chút nào sao?”

“Sợ chứ...”

Dường như lúc này Lục Tân mới phản ứng lại, trả lời: “Cái nơi kỳ quái như thế có ai mà không sợ chứ?”

Bích Hổ trợn to hai mắt: “Cậu sợ mà còn đi sao?”

Lục Tân nhíu mày, dường như thấy hơi khó hiểu: “Giữa sợ và đi hay không có liên quan gì đến nhau sao?”

“Những người đó đang ở bên trong, bắt bọn họ về là công việc của chúng ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận