Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1271: Địa ngục giáng xuống, bách quỷ dạ hành (1)

"Nhiều xiềng xích như vậy?"

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử Lục Tân không khỏi hơi co lại.

Những hạt đen trong mắt bản thân, có sức lực giao tranh với xiềng xích.

Nhưng điều không thể ngờ được là bóng đen đó lại có thể quăng ra nhiều xiềng xích đến hiện thực như vậy.

Ít nhất so với con số này, bản thân đã hoàn toàn bị đè bẹp...

Nhưng cũng may, bản thân còn có người nhà.

Khi nhìn thấy xiềng xích vô tận được ném xuống, cơ thể mẹ đột nhiên xuất hiện liên tiếp từng bóng dáng hư ảo.

Trong khoảng thời gian ngắn, bóng dáng này đã lập tức bao vây lấy toàn bộ sân vận động, thậm chí là cả không trung.

Xiềng xích đếm không xuể vắt ngang bầu trời như những con cự mãng, lao về phía Lục Tân từ mọi góc độ, nhưng đều bị mẹ ngăn lại.

Ngay lập tức.

Răng rắc, răng rắc...

Tiếng cọ xát quái dị vang lên, giống như móng tay dài cào qua tấm bảng đen, gang thép cọ xát dữ dội.

Đó là tiếng cái kéo của mẹ cắt trên sợi xích.

Nhưng chắc chắn rằng, ngay cả mẹ cũng hơi tốn sức.

Lục Tân đã nhiều lần chứng kiến mẹ dùng kéo, nhưng lần nào cũng dễ dàng, cái kéo sắc bén dường như có thể cắt được mọi thứ.

Chỉ lần này, từ âm thanh chói tai này, Lục Tân nghe thấy vẻ hơi gắng gượng.

"Lách cách..."

Nhưng cuối cùng, với thời gian được mẹ tranh thủ được, một âm thanh giòn giã xuất hiện trên tay Lục Tân.

Đó là một sợi xích sắt đại diện cho sự chi phối, cuối cùng đã bị ăn mòn và nhuộm màu rỉ sét trong lòng bàn tay của anh.

Nó rỉ sét đến cùng cực, sau đó bỗng vỡ tan.

Đó là một thắng lợi giao tranh giữa lực lượng tinh thần.

Lục Tân thậm chí cảm thấy, khi bóp nát sợi xích này, hạt đen trong cơ thể ngay tức khắc đông lại mấy phần.

Nhưng mà, anh còn chưa kịp cảm nhận kỹ lượng cảm giác này, đã nhìn thấy mẹ bên cạnh đang đối kháng với xiềng xích đầy trời. Anh lập tức ngẩng đầu lên, đồng thời nắm chặt tay nhỏ bé của em gái, muốn mượn năng lực của Hệ người nhện để lao về phía trước giúp mẹ giải quyết vấn đề. "Anh trai..."

Em gái ánh mắt rất ngoan ngoãn, đột nhiên nói nhỏ với Lục Tân: "Sau này anh trở nên lợi hại hơn, đừng vứt bỏ em, được không?"

Lục Tân ngẩn ra.

Phối hợp với em gái, đã trải qua vô số chuyện, nhưng bây giờ, lại cảm thấy tâm tình của em gái có vẻ không ổn.

Không cần suy nghĩ, anh trả lời: "Mãi sẽ không."

Lúc nói ra câu này, anh còn liếc mắt nhìn về phía cha, dường như là một câu trả lời cho hai người.

Cùng lúc đó, khi ánh mắt của em gái đều trở nên hơi sáng hơn, anh nhanh chóng vọt ra ngoài.

Thân hình đi vòng quanh mép sân vận động một cách uyển chuyển, như một bóng ma, đôi khi cần lao lên không trung, cũng vô thức duỗi tay ra ấn, thang người quấn vòng quanh giống như một con rết kéo dài đến giữa không trung, trở thành nấc thang tùy anh sử dụng.

Bóng dáng bên cạnh, đồng thời cũng ngày càng dày đặc, những hạt đen rót vào đó.

Cha lúc này dường như rất ít nói, chỉ âm thầm giúp đỡ.

"Tách, tách, tách..."

Vô số âm thanh giòn giã vang lên, dường như cùng lúc đó, từng sợi xích đều bị chặt đứt, hoặc bắn ra xung quanh bởi bóng dáng được các hạt đen rót vào, xung quanh trở nên sạch sẽ, bóng dáng được Lục Tân và mẹ thu hồi về, nhẹ nhàng rơi trên "mạng nhện".

Cả nhà hợp lực, dễ dàng giải quyết những xiềng xích vô tận mà Tàng Trượng Nhân rủ xuống.

Mặt trăng máu vào lúc này, dường như đã lớn hơn gấp mấy lần.

Quang ảnh cực lớn nhìn xuống thế giới, kéo bóng dáng của Lục Tân, cha, mẹ và em gái của vô cùng rõ ràng.

"Xào xào xào..."

"Xào xào xào..."

Tàng Trượng Nhân dường như đang tức giận, vô số xích sắt không ngừng rung chuyển, tạo ra âm thanh lanh lảnh và chói tai.

Đôi mắt u ám nhìn gắt gao trên người Lục Tân qua nhiều tầng không gian.

Sau đó, những con quái vật tinh thần xung quanh anh, cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng kéo dài giống vậy, đồng thời gào thét về phía trước.

Khoảnh khắc tiếp theo, một loại cảm ứng khác thường vọt lên từ khắp mọi nơi trong Hỏa Chủng.

Chiếc khóa sắt màu đen rơi đến hiện thực không ngừng bay lượn phía trên thành phố Hỏa Chủng. Tiếng thủy tinh vỡ vụn thanh thúy và đột ngột vang lên khắp mọi nơi. Những vết nứt kỳ dị và ngoằn ngoèo xuất hiện giữa không trung, giống như bị xích sắt cưỡng ép phá vỡ kết giới khắp nơi.

Ngay sau đó, một xúc tu đỏ như máu đột nhiên nhô ra từ vết nứt.

Một con quái vật tinh thần có lực lượng tinh thần mạnh mẽ đến mức đủ gây ra từng vòng gợn sóng không khí trong hiện thực, chui ra khỏi vết nứt.

Sau đó, một con khác.

Rồi lại một con khác.

Tiếng ồn ào khó mà hình dung tràn vào tai mỗi cư dân của thành phố Hỏa Chủng, khuấy động đầu óc người ta như kim châm.

Vô số quái vật tinh thần đằng sau Tàng Trượng Nhân đều tranh nhau chui vào hiện thực.

Giống như một đội quân do quái vật tinh thần hợp thành.

Chúng tham lam và quái dị, vặn vẹo thân người, ngọ nguậy máu thịt, gắng sức chen qua khe hở, lần theo xiềng xích rơi từ không gian khác đến hiện thực, sau đó lập tức phát ra tiếng gầm rú quái dị và lao về phía Lục Tân.

Rậm rạp chằng chịt, gần như có thể bao phủ toàn bộ thành phố Hỏa Chủng.

Cũng trong lúc đó, ngay tại thành phố Hỏa Chủng, rất nhiều thầy tế của thành phố Hỏa Chủng đã bị giết chết trong trận chiến đấu trước đó, cũng như một số thứ kỳ quái, cũng bị những sợi xích sắt rủ xuống kéo trở về hiện thực và gia nhập vào đội quân quái vật tinh thần này vọt tới.

Ranh giới giữa sự sống và cái chết đều bị phá vỡ, toàn bộ Hỏa Chủng đã trở thành một đại dương quái vật tinh thần.

Quần ma loạn vũ, bách quỷ dạ hành, Hỏa Chủng tưởng chừng như trở thành một địa ngục thực sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận