Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 776: Cho cái thế giới này một nụ cười đi (2)

Cùng lúc tiếng nói vang lên, bảy, tám mươi cọng dây leo đang lơ lửng trên không trung đồng loạt nện xuống phía dưới rơi.

Lục Tân chỉ nhìn thoáng qua liền thấy máu thịt hình người ở cuối là dây leo, ngũ quan vặn vẹo cùng với hốc mắt trống rỗng, bảy, tám mươi cái chen vào cùng nhau, quả thực giống như rơi xuống một đống sủi cảo thịt người, lít nha lít nhít chồng chất đi trước người mình và Oa Oa Bê.

Mục tiêu của những trái cây hình người này đều là Oa Oa.

Nhưng đương nhiên Lục Tân không thể để những bàn tay dữ tợn này rơi xuống trên người Oa Oa.

“Anh ngăn lại nó, em tìm cơ hội giết chết anh ta."

Hít sâu một hơi, Lục Tân đưa tay về phía sau, đè lại đầu Oa Oa đầu, để cô bé ngồi xổm xuống, thu hẹp lại không gian bại lộ.

Cùng lúc đó, anh đạp một chân vào tầng tầng trên mặt đất.

Ở nơi bàn chân giẫm rơi xuống, có một vòng sức mạnh tinh thần vô hình gợn sóng lan ra phía ngoài trong nháy mắt.

Từ trường vặn vẹo.

“Xoẹt…”

Tất cả các dây leo vọt tới trước mặt anh và Oa Oa Bê đều bị sức mạnh vô hình chắn ở bên ngoài.

Lực lượng tinh thần của Lục Tân đang không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, từ chối chúng nó tới trước người mình.

Thế nhưng thực sự là có quá nhiều dây leo, lực lượng của Tần Nhiên lúc này cũng quá mạnh mẽ.

Những bóng người đỏ như máu ở cuối dây leo vẫn từng người từng người, chậm rãi vào bên trong từ trường lực.

Trên mặt mang theo nụ cười, bàn tay chúng nó chậm rãi chạm vào người Lục Tân.

Chỗ bị chúng nó tiếp xúc đến bắt đầu phát triển ra một gương mặt rồi một gương mặt.

Những thứ này đều mang theo nụ cười quái dị, hơn nữa dường như nắm giữ một loại mệnh lệnh chí nào đó, liều mạng mọc rễ vào thân thể Lục Tân thân thể, lấy máu thịt Lục Tân huyết nhục để cho mình nhanh chóng trưởng thành, đồng thời cố gắng ảnh hưởng, thậm chí là cướp đoạt quyền khống chế thân thể này của Lục Tân.

Bởi vì Lục Tân lúc trước đã có kinh nghiệm đối phó với Tần Nhiên nên lần này anh cũng không vội vã.

Chỉ là, để anh cảm giác đến sự mới mẻ chính là một loại cảm giác khác.

Trên thân thể sinh ra một vài khuôn mặt, trong lòng anh liền xuất hiện một loại cảm giác khác thường.

Có cố gắng phấn đấu mục tiêu cả đời, qua đi chính là cảm giác tuyệt vọng.

Đó là gương mặt của ông chủ mập hàng thịt, sinh trưởng ở trên thân thể mình thì trong lòng lại xuất hiện cảm giác.

Lục Tân cảm giác mình sắp biến thành một ông lão già yếu, sinh mệnh còn có năng lượng tuổi trẻ tuổi đang trôi đi từ trong thân thể của mình, hàng thịt trước mặt chính là hy vọng duy nhất của bản thân, cũng chính là thành công mình phấn đấu cả đời, đắc ý nhất.

Thế nhưng, một cây đuốc, hoàn toàn đều biến mất.

Mình đã không đánh lại nổi, chính mình không lưu lại bất cứ thứ gì.

Thượng đế chính cầm con dấu, chầm chậm ấn kí hiệu thất bại lên trên linh hồn mình, nhưng mình lại không thể từ chối cái gì.

Phạm vi thế giới đều xám xuống, chỉ còn cảm giác sống sót tê dại trống vắng.

Đó là cảm giác khi mặt một cô gái sinh ra ở trên người anh.

Lục Tân cảm giác như là mình trở thành một người hạnh phúc, cùng phấn đấu hướng về tương lai với người mình thích nhất trên thế giới.

Cô ấy muốn quỳ xuống đến cảm ơn trời xanh, bởi vì yêu cầu của bản thân thật sự rất nhỏ.

Bản thân mình chỉ muốn cùng người kia nỗ lực cùng nhau, sau đó cùng anh ta hưởng thụ loại hạnh phúc nhỏ đơn giản này.

Sau đó ở khoảnh khắc tốt đẹp nhất, đột nhiên tỉnh lại.

Bản thân đang sống ở nơi dơ bẩn nhất trên thế giới, chỉ còn có chính mình phấn đấu, người kia đã sớm không còn.

Các loại cảm xúc không có cách nào hình dung cứ như là màu nước nhiễm vào tinh thần Lục Tân, chầm chậm bao lấy.

Có trái tim đau đớn vì người mình yêu chết, đau như bị cắt đi một khối thịt.

Có bị dục vọng vặn vẹo dằn vặt, như là bị ngọn lửa dục vĩnh viễn đốt cháy điên cuồng.

Lục Tân cuối cùng đã rõ viện bảo tàng Tai Ách có nghĩa là gì.

Anh cũng đã rõ chỗ kinh khủng nhất của cái viện bảo tàng này là ở chỗ nào.

Tai Ách, vốn là một loại sức mạnh.

Loại ký ức với đau đớn này đến từ chính những người sống ở thế giới hư huyễn này.

Lúc này Lục Tân cũng mới rõ ràng tại sao đều là người mang từ thành Thủy Loan lại trở thành người chết ngoài rừng, lẫn vào cư dân của thế giới hư huyễn này thế giới.

Giáo hội Khoa học và Công nghệ không thể hổ là đã trải qua kỳ chọn lọc cẩn thận, ở bên trong thế giới hư huyễn này, mỗi người đều có chấp niệm không trọn vẹn rất lớn.

Sự bất hạnh của bọn họ bị cái viện bảo tàng này thu gom lên.

Đến lúc cần thiết bọn họ có thể đem những thứ này coi như là vũ khí.

Nếu như là đau khổ là thực chất, vậy thì Lục Tân cảm giác mỗi một loại đau khổ này đều nặng như núi.

Anh không là nếu như người bình thường phải tiếp nhận loại đau đớn này có thể tan vỡ hay không.

Càng không biết loại “Trân phẩm” vốn đến từ chính hiện thực này anh làm cách nào mới có thể hóa giải.

Bởi vì đây không phải là năng lực, chỉ là một loại ô nhiễm thuần túy.

Vì lẽ đó khi Lục Tân đang bị các loại đau khổ bao phủ, trái lại thở dài một hơi, để cho bản thân bình tĩnh lại.

Hiện tại người nhà không ở, Lục Tân không có cách nào mượn dùng lực lượng của bọn họ, cũng là mất đi rất nhiều lựa chọn, nhưng cũng may, bản thân đã bắt đầu học tập bảy bậc thang hệ thống lý luận, vì lẽ đó, một ít chuyện cơ bản vẫn là biết đến.

Đối mặt với ô nhiễm, hệ năng lực giả có một cái năng lực cơ bản nhất.

Chịu đựng.

Ở trong thời điểm vô số trái cây hình người đau khổ, đem nỗi đau khổ cùng bất hạnh của chính mình truyền cho Lục Tân, Lục Tân có cảm giác trái tim của bản thân bị ăn mòn ra từng cái từng cái lỗ lớn, gió lạnh thổi từ những lỗ này thổi vào trong trái tim của chính mình liên tục.

Đau khổ là có tiếng vang, đồng thời là vang vọng vĩnh viễn liên tục, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình.

Trên người hắn, đã mọc đầy gương mặt, nhưng vào lúc này, mặt anh lại bình tĩnh lại.

Chậm rãi mở mắt ra, con ngươi hơi co rút, trên mặt cực kì trống rỗng.

“Xoẹt…”

Anh bỗng nhiên bỏ từ trường ngăn cản với những người này, toàn bộ biến thành hấp dẫn.

Anh tùy ý để tất cả các trái cây tiếp xúc đến bản thân, đem đau khổ lan truyền cho mình.

“Cơ hội học tập thật tốt nha…”

Khi đang bị sự đau khổ này bao phủ hoàn toàn, anh nhẹ nhàng cười với cây quái vật máu thịt ở đối diện.

Khi thế giới này đem tất cả bất hạnh cùng đau khổ đều tập trung vào trên người mình thì mình sẽ thế nào đây?

Có lẽ sẽ có người tan vỡ, có lẽ sẽ có người trở nên vô cảm, có lẽ sẽ có người sa đọa tiến vào trong bóng tối.

Nhưng Lục Tân không biết người khác như thế nào, lúc này anh đã làm ra phản ứng của chính mình.

Còn có thể thế nào đây?

Vậy thì cho cái thế giới này một nụ cười đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận