Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1694: Đứa nhỏ chưa trưởng thành tức giận (3)

“Đây chính là một tôi khác sao?”

Lục Tân nhìn một “anh” khác đang bị đập sâu xuống bảy tám mét trên mặt đất, lúc này, vẻ bề ngoài vốn dĩ rất giống với anh của gã ta, đã chia năm xẻ bảy giống như những miếng thủy tinh vậy, phía dưới những vết nứt, lộ ra thân thể vốn dĩ quái dị đen ngòm của gã.

Có thể cảm nhận được, những hạt màu đen đang rung động trên người gã ta có tản mát ra hơi thở của sự hủy diệt đáng sợ.

Thế nhưng, dưới tình huống anh gọi những xúc tu từ vực sâu đến, những hạt màu đen này cũng chẳng hề có chút năng lực hủy diệt nào cả.

Lục Tân mang theo lòng nghi vấn nhìn vào đứa trẻ màu đen này, sau đó khẽ lắc đầu.

“Đây rõ ràng là không giống với mình một chút nào cả…”

Sự phát hiện này khiến cho anh cảm thấy có chút thất vọng, lại hơi có chút kiêu ngạo: “Vẻ ngoài của mình đẹp trai hơn nhiều…”

Ban đầu lúc anh gặp mặt với một nghiên cứu viên, đã từng được nghe một ông lão mặc áo khoác màu trắng giới thiệu rồi.

Những người đã từng bị “Thần” lây nhiễm tức giận, nhưng lại không thể hoàn toàn khống chế, không chỉ có một người.

Đứa trẻ màu đen này cũng vậy, chỉ có điều, gã ta không được ổn định như anh.

Trước đó nữa, anh còn từng nghĩ liệu rằng có phải vì gã ta còn quá nhỏ, chưa đủ trưởng thành hay không.

Bây giờ nhìn lại, là do anh suy nghĩ nhiều rồi, đây chẳng qua chỉ là một con quái vật nhỏ mà thôi.

Nó quá tức giận, không có lúc nào không tức giận cả.

Một người mỗi ngày đều luôn tức giận, làm sao có thể lớn lên được chứ?

Suy nghĩ về vấn đề này, những xúc tu mà Lục Tân dâng lên cũng đã cuốn lấy tay anh, từng bước nâng lên những bậc thang.

Mà dưới sự bảo vệ của vô số những xúc tu màu đỏ tươi, Lục Tân cũng đã tiến vào thần quốc Cao Sơn, những người vừa kiêu ngạo vừa mất tự nhiên trong này bắt đầu không tự chủ được mà rung động, Lục Tân càng đến gần, đi qua trước mặt bọn họ, sự kiêu ngạo trong mắt bọn họ trong nháy mắt đã tan thành mây khói.

Thay vào đó, là sự sợ hãi.

Thân thể của bọn họ run rẩy kịch liệt, dường như có hai loại sức mạnh không giống nhau đang mâu thuẫn ở trong thân thể của bọn họ.

Lúc còn cách Lục Tân xa một chút, bọn họ còn cố gắng đứng được, thế nhưng sau khi đến gần Lục Tân, đầu gối của bọn họ không tự chủ được mà nhũn ra.

Sau đó, bọn họ không khống chế được bản thân, lúc mà Lục Tân đi ngang qua trước mặt, bọn họ run rẩy mà sợ hãi, quỳ ở hai bên đường đi.

Thậm chí còn có những người nửa người trên cũng phủ phục xuống, trán chạm đất, khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi.

Đồng thời, vào lúc mà thân thể bọn họ không tự chủ được mà quỳ xuống, bên trong thân thể bắt đầu có những con côn trùng chui ra.

Những con trùng này cố gắng giãy giụa thân thể của mình, nhưng vào thời điểm bò ra kia, thân thể bắt đầu trở nên cứng còng, ngã quỵ xuống đất.

Chết đi.

Dù gì đi chăng, bọn họ tự xưng là vì thần quốc, kiêu ngạo đứng trên đỉnh đầu của những người bình thường.

Thế nhưng vào giờ phút này, chỉ bởi vì một tồn tại khủng bố khác xuất hiện trước mắt mình, mà vội vã quỳ xuống.

Vào một khắc bọn họ phủ phục xuống đất kia, sự kiêu ngạo cũng đã chết rồi.

Đứng ở vị trí của Hắc hoàng hậu, bà ta nhìn thấy con dân của chính mình đang đổ rạp giống như những quân cờ đô mi nô vậy.

Theo bước chân của người trẻ tuổi kia đi lên thành phố Cao Sơn, toàn bộ cư dân đều đồng loạt quỳ xuống.

Thân thể của bà ta cũng bắt đầu kịch liệt run rẩy, co rút giống như bị chạm điện vậy.

Các vị trí trên thân thể đều có những con trùng không ngừng rơi xuống, vặn vẹo giãy giụa trên mặt đất, từng chút trở nên cứng nhắc.

Bà ta nhìn người đang từ từ lên núi kia, thậm chí còn cảm thấy thân thể của anh đang không ngừng trở nên to lớn.

Vừa rồi lúc còn ở dưới chân núi, anh chỉ là một điểm chấm rất nhỏ thôi.

Nhưng theo từng bậc thang anh đi lên, anh đã từ từ từng bước cao bằng bà ta, sau đó là cao hơn, thậm chí vượt xa bà ta.

Bà ta thậm chí còn trông thấy, dáng vẻ của người trẻ tuổi kia đã cao hơn cả bầu trời này, cao hơn cả trắng máu trên bầu trời kia, chiếm cứ tất cả ánh nhìn của bản thân, đôi mắt của anh nhìn thì như ôn hòa, thế nhưng lại chiếm cứ tuyệt đối ánh nhìn, sau đó bình tĩnh nhìn bà ta.

Điều này làm cho bà ta có một loại cảm giác như thấy được sự tồn tại ban sơ nhất của người kia.

Hai đầu gối của bà ta cũng bắt đầu như nhũn ra, không nhịn được muốn quỳ sụp xuống, những đốt ngón tay nắm lấy cửa sổ bên cạnh đang không ngừng trào ra máu tươi.

“Ong…”

Sau đó cũng chính vào lúc đầu gối của bà ta đụng phải mặt đất, đột nhiên sự run rẩy kịch liệt trong tinh thần cũng xuất hiện, chợt thức tỉnh bà ta.

Lúc này bà ta mới phát hiện, bản thân mình không phải thực sự bị bắt quỳ xuống, tất cả những gì vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Mà người trẻ tuổi kia đã đi vào bên trong cung điện của bà ta, đặt đứa trẻ màu đen kia sang một bên, bản thân thì ngồi ở trên ghế sô pha rộng rãi.

Loại sức mạnh tinh thần không lúc nào không xuất hiện áp chế lấy bản thân về phương diện tầng thứ lúc này đã được thu vào.

Trong chớp mắt này, Hắc hoàng hậu thậm chí không nhịn được nảy sinh một chút sự cảm kích, hay cũng có thể nói, là một cảm giác bi thương.

Bà ta thậm chí phải đợi một lát sau mới phản ứng lại được, thấp giọng lên tiếng:

“Cảm ơn cậu…”

Lục Tân đang ngồi ở trên ghế sô pha, mới vừa lấy ra điếu thuốc lá, hơi ngẩn người ra một chút, lắc đầu cười, nói: “Đừng khách sáo.”

Sau đó anh bổ sung thêm một câu: “Dẫu sao cũng là họ hàng thân thích.”

Trên khuôn mặt của Hắc hoàng hậu trong nháy mắt chợt xuất hiện vẻ ưu tư phiền muộn thoáng qua.

Cảm ơn cậu, đã để lại cho ta sự tôn nghiêm sau cùng.

Đừng khách sáo, tôi là dựa trên mặt mũi của mẹ mình, mới không bắt nạt dì…

Thân là một người phụ nữ kiêu ngạo, bà ta rất giỏi nắm bắt được ý tứ từ trong những câu nói, vì vậy bà ta gần như hoàn mĩ nắm được những ẩn chứa bên trong câu trả lời của Lục Tân, điều này cũng không khiến cho bà ta cảm thấy cảm động, mà ngược lại tâm trạng còn từ đó mà kịch liệt dâng cao.

Bà ta dùng toàn bộ sức lực khống chế tự đứng vững thân thể của mình, sau đó từ từ xoay người, ánh mắt phức tạp rơi trên khuôn mặt của Lục Tân.

Dường như đã trôi qua thời gian yên ắng rất lâu, bà ta mới thấp giọng lên tiếng: “Cậu thực sự rất quan tâm đến chị…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận