Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 927: Thuẫn và kiếm của Thanh Cảng (1)

Tám giờ sáng ngày hôm sau, mọi người tập hợp, ăn bữa sáng, đúng chín giờ xuất phát.

Thành phố Hắc Chiểu nằm trong liên minh Tây Đoan, cách Thanh Cảng khoảng ba nghìn ki-lô-mét , nếu lái xe thì mất ít nhất khoảng hai ba ngày.

Nhưng đây đã là lựa chọn tốt nhất, dù sao từ sau khi trăng máu xuất hiện, trật tự bị phá hỏng, giao thông vận tải chuyên chở hành khách đã không còn vận hành được, cho dù là ngồi máy bay trực thăng thì cũng cần phải xây dựng những trạm tiếp viện ở ven đường, chỉ cần xảy ra một chút trục trặc đều sẽ gặp phải rắc rối to.

Cho nên, giữa các thành phố Tường Cao hầu như chỉ vận chuyển hơi và khí là chính.

Tiểu đội đơn binh chi viện mà Lục Tân dẫn dắt có tổng cộng năm người, bởi vậy Hàn Băng xin một chiếc xe cải trang.

Chính là chiếc quái thú bọc sắt thép mà Lục Tân và Bích Hổ đã dùng lúc trước, chiếc xe này đủ mã lực, có thể di chuyển, ngoài ra còn có lớp bọc giáp và kính chống đạn rất dày, thậm chí còn trang bị hệ thống điều khiển thông minh, rất tiện lợi khi đi ngoài hoang dã, cũng là phương tiên giao thông an toàn nhất.

So với mấy chiếc máy kéo ở các địa điểm tụ tập thì mạnh hơn nhiều...

Bích Hổ phụ trách lái xe, Lục Tân ngồi ghế phụ, Hàn Băng và Hồng Xà ngồi ở ghế sau, vừa đủ chỗ cho năm người.

Đây là lần đầu tiên Lục Tân dẫn đội, vì thế anh rất coi trọng.

Dù sao thì đây là lần đầu tiên anh dẫn đội, ngộ nhỡ làm không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tương lai.

Nhưng có Hàn Băng ở bên cạnh thì chính là ngồi mát ăn bát vàng, cô gái này tuổi còn trẻ mà lòng dạ kín đáo, suy nghĩ mọi chuyện căn kẽ, từ lên kế hoạch cho hành trình, đến chuẩn bị vật tư, trang bị vũ khí, thậm chí là quần áo tắm rửa đi lại dọc đường của Lục Tân cô ấy cũng tính toán kỹ.

Cái mà Lục Tân gọi là nghiêm túc xem xét, chỉ là ký tên lên tập hồ sơ do Hàn Băng đưa cho anh mà thôi.

Thật là bớt lo mà...

“Bây giờ chúng ta đã chính thức ra khỏi thành phố, kế hoạch đầu tiên đó là hoàn thành nhiệm vụ và trở về trong vòng nửa tháng.”

Mọi chuyện đều đã được chuẩn bị ổn thoả, lốp xe quái thú sắt thép cao lớn ma sát lên mặt đất, chạy qua một cái cầu treo bằng sắt, tiến vào vùng hoang dã rộng lớn.

Lúc này, ở Bộ phận thông quan đặc biệt, giáo sư Bạch đang nghiêm túc đối chiếu từng tập số liệu, cái kính viễn thị có gọng màu trắng bạc nằm ngay ngắn trên chóp mũi. Đột nhiên chiếc điện thoại nằm bên cạnh reo vang, ông ta tiện tay nhấn mở loa ngoài để nghe.

“Tiểu tổ đơn binh đã xuất phát.”

Trong điện thoại vang lên giọng nói của ông Tô, ngữ điệu của ông ta gấp gáp như đang đối phó với kẻ thù.

“Ồ.”

Giáo sư Bạch đồng ý một tiếng, sau đó nhìn bảng số liệu tính nhẩm trong đầu, rồi ghi nhớ kỹ con số chênh lệch.

“Sao ông có thể yên tâm như thế vậy?”

Ông Tô không cam lòng, nói: “Tôi đang nói với ông là đơn binh đã ra khỏi thành phố rồi...”

“Ồ?”

Giáo sư Bạch nói: “Vậy thì sao, không phải việc này là do ông ký quyết định sao?”

“Đúng là tôi ký...”

Ông Tô bị dáng vẻ không để bụng của giáo sư Bạch làm cho phiền lòng, nói: “Nhưng mà, ông không cảm thấy đây là chuyện lớn sao? Bây giờ Thanh Cảng chúng ta đã có Oa Oa là chỗ dựa vững chắc, còn có Đơn Binh có thể ra khỏi thành phố xử lý một vài sự cố ô nhiễm...”

“Đừng dùng bốn chữ chỗ dựa vững chắc này, làm tôi vừa nghe đã cảm thấy ông là người có tư tưởng hủ lậu…”

Giáo sư Bạch cười ngắt ngang lời ông ta, nói: “Có phải ông muốn nói là Oa Oa thành khiên của Thanh Cảng, còn đơn binh là kiếm của Thanh Cảng hay không?”

“Đúng đúng đúng...”

Ông Tô liên tục gật đầu, sau đó hạ giọng xuống: “Nếu tất cả mọi chuyện thuận lợi, thì Thanh Cảng chúng ta...”

“Đây là kế hoạch và nhiệm vụ hợp với hợp quy định của pháp luật, ông đừng ra vẻ lén lén lút lút như mưu đồ bí mật…”

Giáo sư Bạch cười, nói: “Ngoài ra, tôi biết ông và những người có thẩm quyền khác chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy, hai người có năng lực cấp S, một người mang đến cho Thanh Cảng một sự bảo vệ về mặt tinh thần không thể chê vào đâu được, một người có thể đại diện cho Thanh Cảng xông pha hoang dã, chẳng trách sẽ nảy sinh kiêu ngạo tự cao tự đại và dã tâm không nên có, nhưng tôi cần nhắc nhở ông một câu…”

“Oa Oa không phải tấm khiên trên đầu Thanh Cảng, mà đơn binh cũng không phải là đại diện cho dã tâm của người nào đó ở sở hành chính kia.”

“Cho nên, làm đến nơi đến chốn, làm tốt chuyện chúng ta nên làm là được.”

“Đúng là bây giờ Thanh Cảng có ưu thế, nhưng từ sau khi mặt trăng máu xuất hiện, chúng ta thật sự không có tư cách ngông cuồng…”

“Chuyện này...”

Ông Tô ở đầu bên kia điện thoại đã hơi nổi giận, ông ta cảm giác hứng thú bừng bừng của mình đã bị ai đó tạt cho gáo nước lạnh.

“Đúng rồi, tôi cũng có chuyện quan trọng cần nói với ông.”

Đột nhiên giáo sư Bạch nhớ đến một chuyện, lập tức nói với người trong điện thoại.

“Chuyện gì?”

Ông Tô dâng lên chút hứng thú.

Giáo sư Bạch nói: “Có thể tài chính không đủ, lát nữa chuyển thêm một trăm triệu nữa cho tôi nha.

“Hừ...”

Ông Tô hít ngược một hơi lạnh, không nhịn được mà hét lên: “Ông cho rằng tôi là túi tiền à?”

“Vừa há miệng đã đòi một trăm triệu, ông có biết vì Kế hoạch Thiên Quốc mà sở hành chính đã chi cho các ông bao nhiêu tiền rồi hay không?”

“Ông có biết vì để thuyết phục đám người bảo thủ kia, tôi đã đính hôn cả cháu gái còn chưa chào đời của mình cho nhà người ta không?”

“Ông cứ há miệng là đòi một trăm triệu, tôi có ba bà vợ cũng chả đủ sinh cho ông đòi…”

Giáo sư Bạch nói: “Ngốc, tôi sẽ bảo thư ký viết giấy đưa cho ông, bây giờ tôi khá bận, không tự mình đi xin được.”

Ông Tô ngẩn ra, nhụt chí nói: “Thôi được rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận