Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 930: Cách giữ mạng của Hàn Băng (2)

“Cách sinh tồn của con người đều không giống nhau.”

Hàn Băng cười giải thích nói: “Xung quanh thành phố Hắc Chiểu nhiều đầm lầy, khó gieo trồng hoa màu, nhưng cũng vì phần lớn đầm lầy ở đây đã che lấp các con đường hai bên sườn, nếu phải đi vòng thì quá xa xôi, còn muốn đi ngang qua thì cần phải qua thành phố Hắc Chiểu, bởi vậy nơi này đã dùng mậu dịch làm hình thức sinh sống chính, chủ yếu là trung chuyển hàng hóa, và thu thuế từ những đoàn thương nhân lớn.”

“Ở nơi này thường có các đoàn xe của thương nhân và kỵ sĩ đoàn, lữ khách tụ tập, nơi này đã sinh ra rất nhiều sòng bạc lớn… Ngành nghề làm ăn này, hơn nữa bản thân thành phố Hắc Chiểu lại là căn cứ gieo trồng cỏ đen lớn nhất liên minh, đã tích lũy được một khoản tài sản kết xù, cũng bởi vậy mà trật tự ở thành phố Hắc Chiểu rất hỗn loạn, giới tư bản ham vui hưởng lạc, còn đáy xã hội lại là nơi thượng vàng hạ cám.”

“Nói cách khác, nếu chúng ta muốn trà trộn vào cũng không dễ như vậy!”

“Cỏ đen?”

Lục Tân hiểu lời của Hàn Băng, nhưng lại bị mấy chữ kỳ lạ trong đó hấp dẫn.

Lúc anh ở Thanh Cảng cũng từng nghe cái tên này, chẳng qua thứ đồ này bị nghiêm cấm ở Thanh Cảng.

“Đúng vậy, chính là thứ đồ mà anh nghĩ đến đó.”

Hàn Băng nói: “Tuy rằng Hắc Chiểu dựa vào sức mạnh tài chính hùng hậu và địa vị trung tâm quan trọng để gia nhập vào liên minh, nhưng ở một hình thức nào đó, phương thức sinh tồn của họ càng giống ngoài hoang dã hơn, những thứ như cỏ đen ở những thành phố Cao Tường khác, phần lớn là nghiêm cấm, nhưng ở chỗ này, bề ngoài thì tuân thủ pháp luật liên minh, nghiêm cấm lưu hành, nhưng lại ngầm… Ha ha, ngược lại duy trì buôn bán thứ đồ chơi này.”

Những lời mà Lục Tân nghe thấy là đã được Hàn Băng nói rất uyển chuyển.

Có điều, vào tai anh, trong lòng anh lại không có cảm giác gì bất thường.

Cho dù ngoài cửa sổ xe chính là thành phố Hắc Chiểu, nhưng trong thâm tâm anh lại cảm thấy những chuyện này cách anh rất xa xôi.

Có lẽ là vì mỗi tòa thành đều có hơi thở của riêng nó.

Ở Thanh Cảng nó là chuyệm có vẻ khó rất khó tin, nhưng ở Hắc Chiểu thì lại là lẽ đương nhiên.

Bích Hổ lái xe chen chúc trong dòng người vội vã từ từ đi về phía trước, không ngắt ngang đoạn trò chuyện của Lục Tân và Hàn Băng.

Cho đến khi bọn họ nói xong, mới cười nói: “Muốn khiển trách thì lát nữa nói tiếp đội trưởng, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Được anh ta nhắc nhở, Lục Tân mới phản ứng lại, nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ xe, liếc mắt nhìn đường phố náo nhiệt không thấy điểm cuối.

Kiến trúc hai bên đường đen nghìn nghịt, và cả đoàn người đông nhưng mắc cửi, phải vào thành phố, thì mới biết nơi này rộng lớn đến mức nào.

Nhất là trong thành phố Hắc Chiểu còn có thành phố vệ tinh, nhưng quy mô của một thành phố vệ tinh còn lớn hơn những thành phố cùng loại, thậm chí nơi này còn có tận bốn cái...

Quá khổng lồ...

Một nơi khổng lồ như vậy mà đã bị một loại ô nhiễm thần bí bao phủ hoàn toàn?

Ít nhất thì nhìn từ vẻ bề ngoài họ hoàn toàn không nhìn ra manh mối.

Lục Tân thở dài, quay đầu nhìn về phía Hàn Băng, nói: “Bây giờ cô có đề nghị gì không?”

Lúc này Hàn Băng đang cầm một máy kiểm tra đo lường tinh thần khá tinh xảo, nhìn những số liệu hiện lên trên đó, nghe thấy Lục Tân hỏi thì ngẩng đầu cười nói: “Đề nghị của tôi đó là đi liên tục mấy ngày đường, nên tìm một chỗ nghị lại trước, rồi tính toán những chuyện khác sau.”

Lục Tân nghe xong, lập tức nói: “Vậy tìm chỗ ở trước.”

Rồi anh lạnh nhìn về phía Hàn Băng, nói: “Nếu nơi này có khả năng bị ô nhiễm bao phủ, cô sẽ không sao chứ?”

Hàn Băng không phải người có năng lực, khả năng chống lại ô nhiễm đương nhiên sẽ yếu hơn họ một chút.

Nghe thấy Lục Tân nói, Hàn Băng lập tức đeo một cái máy kiểm tra đo lường tinh thần lên cổ tay, trông nó không khác gì với một cái đồng hồ điện tử bình thường, cô ngẩng đầu cười nói: “Nếu đã đi công tác ở một nơi nguy hiểm như này, đương nhiên tôi đã có chuẩn bị sẵn, nếu có ô nhiễm tiếp cận tôi, ít nhất thì tôi có thể phát hiện ra nó ngay, hơn nữa còn kiên trì được ít nhất là mười giây…”

Lục Tân hơi ngẩn ra một chút: “Sau đó thì sao?”

Hàn Băng nhìn anh một cái, nói: “Đương nhiên hét lớn kêu cứu mạng với anh đơn binh rồi…”

Lục Tân không biết phản bác thế nào.

Sau khi quyết định tìm nơi đặt chân, họ đã bắt đầu tìm kiếm những nơi thích hợp, rồi nhanh chóng tìm được một khách sạn được trang trí tráng lệ huy hoàng ở gần con đường chính của thành phố vệ tinh ba, họ đỗ xe lại rồi cùng nhau đi vào.

Cả sảnh im ắng, sau quầy lễ tân lại vang lên tiếng nhạc ầm ỹ.

Nhân viên lễ tân mặc đồng phục đang rung đùi đắc ý với âm nhạc, nhìn thẳng vào cái máy ảnh kỹ thuật số để trên bàn, điên cuồng lắc lư đầu tóc của mình. Trong sảnh trống trải, tiếng âm nhạc quanh quẩn càng làm nó quái dị hơn.

Nhưng có vẻ cô ta rất hưng phấn, phẩy tóc như cây chổi lau nhà, lắc lư điên cuồng.

“Lắc lư, lắc lư đi…”

Bích Hổ cũng xoay vòng hai cái theo tiếng nhạc, sau đó gõ quầy, cười nói: “Bốn phòng giường lớn.”

Lục Tân hơi ngạc nhiên: “Vì sao lại nhấn mạnh phòng giường lớn?”

Cô gái đang quẩy theo nhạc sau quầy lễ tân dường như không nghe thấy, không thèm quan tâm đến lời nói của Bích Hổ.

“Này… Bốn phòng, giường lớn...”

Bích Hổ vươn tay ra tắt âm nhạc của cô ta, đồng thời nói to lên.

“Rầm!”

Âm nhạc thanh bỗng nhiên biến mất, động tác của nhân viên lễ tân ngừng lại.

Từ lắc lư điên cuồng đến dừng hẳn lại trông có vẻ hơi quái dị.

Đầu tóc rũ lòa xòa trước mặt, để lộ ra đôi mắt đầy tơ máu, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận