Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1138: Năm loại ký sinh trùng (1)

Tiểu Mạnh vẫn nhớ nhiệm vụ này, cũng chủ động sẽ đưa anh hai mươi vạn.

Nhưng sẽ mất một chút thời gian.

Theo Tiểu Mạnh nói, cậu ta cần phải tìm hiểu phương thức hành động của bố mình, rồi nhân lúc ông ta đi vắng thì lấy trộm cái tẩu thuốc bảo bối, sau khi xử lý xong sẽ rút hai mươi vạn đưa Lục Tân, còn lại cậu ta giữ để tiêu.

Toàn bộ quá trình đều hợp lý và hợp pháp, như thể nó phải vậy.

Cái giá cũng không lớn, bị đánh cái là xong.

Dù sao mình là con ruột, ông ta cũng không nỡ đánh chết?

Cậu ta cảm giác rất đáng giá, dù sao mình cũng tham gia và tận mắt chứng kiến sự kiện ô nhiễm đặc biệt phát sinh.

Dù sao thì mặt mũi hay cảm giác kích thích đều thỏa mãn...

Đương nhiên, cho dù là cậu ta hay là phó tổng giám đốc Tiêu cũng không nhìn thấy quá nhiều hiện tượng thần bí ngoài sức tưởng tượng. Toàn bộ quá trình, cảnh tượng thần kỳ nhất mà bọn họ trải qua chính là nhìn thấy Lục Tân bò xuống từ vách tường...

Lần đầu tiên nhìn thấy là sợ hãi, sau khi nghĩ lại thì cảm thấy kích thích...

Nhưng họ rất hài lòng.

Họ nói lời này cũng không dễ, nếu không Lục Tân có thể sẽ rất hứng thú với công việc của rạp xiếc.

Lục Tân cũng cảm thấy hài lòng, sau khi nhận hai mươi vạn, anh sẽ ở lại phòng cảnh vệ, báo cáo chi tiết nhiệm vụ lần này, ví dụ như việc mình được người ta tìm thấy như thế nào, lấy danh nghĩa công việc để điều tra tình trạng độc thân quái dị của hoa khôi trường, làm sao nhìn thấy được cô đi dạo cùng người khác, báo cáo việc các cô mở phòng, thẩm vấn như thế nào, biết được sự tồn tại của "miếng dán tình yêu tiện lợi"...

Nhưng cuối cùng đối phương chết như thế nào, anh không biết.

Không loại trừ khả năng đối phương sau khi không có lối thoát thì tuyệt vọng tự sát.

Cuối cùng, anh giao báo cáo hai trăm linh một chữ cho Trần Tinh, làm tròn trách nhiệm của mình.

"Đơn binh, giờ cơm muốn ăn cái gì?"

Sau khi viết xong báo cáo, nữ cảnh sát quan tâm hỏi thăm.

"Hôm nay thì không cần chuẩn bị. Tôi trở về có việc."

Lục Tân cười từ chối nhưng trong lòng vẫn hơi tiếc.

Đám người phó tổng giám đốc Tiêu cũng không đi, giống như đám lưu manh đến cửa phòng cảnh vệ, vừa hút thuốc vừa chờ Lục Tân, xem ra cũng muốn mời Lục Tân đi ăn khuya, muốn nghe "đại sư bắt quỷ chính thức" như anh nói về chuyện ô nhiễm tinh thần.

Chỉ là Lục Tân cũng nói với bọn họ, cũng hơi muộn, hôm khác nói sau.

Sau đó anh lên xe, giấu đi kích động nhỏ trong lòng mình, bình tĩnh chạy xe về nhà cũ.

Khi Lục Tân đẩy cửa xe ra, khi nhìn thấy tòa nhà cũ cảm giác tò mò quái dị trong lòng tăng lên.

Người đàn ông trẻ tuổi cầm đồng hồ cát, những kỷ niệm dệt trong tâm trí bị pha loãng bởi sức mạnh tinh thần khổng lồ của mình, biến mất không dấu vết.

Nhưng trong đoạn ký ức cuối cùng kia, người thanh niên bị một kẻ quái dị trong nhà cũ cướp đi đồng hồ cát, thậm chí ngay cả cơ thể cũng bị xé thành những mảnh nhỏ và bị đi. Tất cả vẫn đọng lại trong đầu Lục Tân, tồn tại...

"Nhà cũ không phải không có gì?"

Lục Tân yên lặng nghĩ: "Ít nhất, trong trí nhớ của mình cũng có một chút?”

Ôm suy nghĩ này, anh nghiêm túc đánh giá.

Trên trời, một vầng trăng đỏ giống như treo trên đỉnh tòa nhà cũ, khảm thành viền màu đỏ sậm cho tòa nhà tối tăm.

Tất cả các cửa sổ đều im lìm và cô đơn.

Nháy mắt, điều này và trong trí nhớ của Lục Tân khi tất cả cửa sổ của căn nhà cũ đều mở ra tạo thành một loại tương phản mãnh liệt.

Tại sao người đàn ông tay cầm đồng hồ cát lại dệt ký ức cho chính mình, và tòa nhà cũ lại xuất hiện?

Là vì, trong ký ức trống rỗng, căn nhà cũ vốn đã chiếm vị trí cực lớn nên không cách nào tránh khỏi?

Chỉ cần chạm vào đoạn ký ức trống rỗng kia, căn nhà cũ sẽ xuất hiện?

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều vấn đề, Lục Tân thở dài rồi đi vào trong.

Hành lang vẫn tối đen như mực, vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài cơn gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua.

Lục Tân tinh tế cảm nhận được trong hành lang này, chậm rãi đi về phía trước.

Ở phía sau anh, thân hình cao lớn của cha và bóng người mảnh khảnh của em gái cũng đã xuất hiện, sóng vai đứng ở một đầu hành lang.

Hai người bọn họ tựa hồ cũng cảm giác được cái gì đó, tò mò nhìn Lục Tân đi vào hành lang ở tầng một.

Mặc dù hơi căng thẳng, nhưng vẫn tò mò.

Hai người đều không ngăn cản Lục Tân, chỉ đứng ở cửa hành lang, lẳng lặng nhìn về phía trước.

Lục Tân chậm rãi đi qua hành lang, cảm nhận sự yên tĩnh phía sau hai bên cửa.

Sau đó, anh từ từ dừng lại phía trước một cánh cửa.

Đây là một căn phòng ở tầng trệt, vị trí tương ứng với "103".

Lục Tân nhớ, chính là cửa sổ phòng này bỗng nhiên vươn ra một bàn tay cướp đồng hồ cát đi.

Bắt đầu từ căn phòng này, những căn phòng khác theo đó cũng trở nên náo nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận