Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 564: Ô nhiễm ngược! (2)

Lục Tân hơi giật mình, anh cảm thấy có chút mừng rỡ, tại sao đột nhiên lại được lãnh đạo khen ngợi như vậy chứ?

“Nói cách khác thì những cô gái này thực sự là do tôi tự bịa ra sao?”

Bích Hổ không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, khẽ nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục nhìn đường phố rồi lẩm bẩm: “Vậy thì tại sao họ lại mặc quần áo?”

Trần Tinh phớt lờ câu hỏi của gã, chỉ nói: "Tôi có suy đoán rằng thứ mà chúng ta gặp phải không phải là không gian bị bóp méo, mà là gặp phải không gian bị ảnh hưởng, anh có thể hiểu rằng không phải là do ai đó tạo ra ảo giác cho chúng ta, mà là một loại lực lượng nào đó đã mang chúng ta...”

Cô ta dường như suy nghĩ một lúc, sau đó chọn một cái hình dung chính xác nhất: “Kéo chúng vào trí nhớ của chúng ta.”

“Chỉ có ở trong trí nhớ thì anh mới cảm thấy mọi thứ đều hợp lý như vậy.”

“Bởi vì trong trí nhớ thì bất kể có vô lý như thế nào đi chăng nữa, trong tiềm thức anh sẽ bù đắp cho những chuyện ấy…”

“Hả?”

Lục Tân và Bích Hổ đều cảm thấy những kiến thức này hơi mới.

Nhưng như vậy lại nảy sinh một loại nghi ngờ khác: “Vậy thì chúng ta phải làm sao để rời khỏi đây?”

“Tôi đã nói rồi, rời xa khỏi nơi này!”

Trong lòng Trần Tinh đã có quyết định, cô ta nhẹ nhàng nói: “Ký ức đáng sợ nhất không phải sẽ tạo tổn thương gì cho anh, mà là làm cho anh vĩnh viễn bị kẹt lại ở bên trong ký ức đó. Trong những trường hợp bình thường, để làm sạch ô nhiễm thì phải tìm ra chuỗi logic và sau đó phá hủy nguồn gốc của nó. Nhưng hiện tại, chúng ta đang rất vội vàng và chúng ta không nhận thức được điều gì đã gây ô nhiễm. Dưới tình huống này, ở lâu trong hoàn cảnh này có lẽ sẽ không an toàn.”

Nói xong, cô ta khẽ thở dài nói: “Hai người có biết không? Muốn giải quyết ô nhiễm còn có cách khác nữa, đơn giản hơn nhiều.”

Sau khi dừng lại, cô ta lại nói: “Đó là ô nhiễm ngược.”

“Ô nhiễm ngược?”

Nghe thấy những lời này, Lục Tân giật mình nhìn sang em gái.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên nghe thấy thuật ngữ này, nhưng anh nhớ rõ mình đã từng thấy qua loại năng lực này nhiều hơn một lần thì phải, khi em gái anh thỉnh thoảng tức giận, cô ấy có thể dùng năng lực của mình để gây ô nhiễm cho tinh thần của con quái vật đó...

“Đội trưởng, nghe có vẻ cao cấp vậy, cụ thể làm như thế nào? ”

Bích Hổ lúc này cũng nghiêm mặt hỏi một câu.

“Nguồn ô nhiễm có thể gây ô nhiễm cho con người hoặc động vật xung quanh, thật ra thì chúng ta cũng có thể làm được như vậy."

“Bản thân người có năng lực cũng là một nguồn ô nhiễm, nhưng chúng ta lại có thể tự mình kiểm soát nó được.”

Vừa nói, cô ta vừa quay lại và nhìn những người đi bộ đầy màu sắc trên đường một lần nữa, rồi nhẹ nhàng nói: “Không cần biết bây giờ chúng ta đang gặp phải chuyện gì, nếu chúng ta ở đây, cố gắng tìm ra logic của nó và tiêu diệt nó sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Có thể đây chính là mục đích của kẻ thù... Người thân... Ý định ban đầu là gài bẫy chúng ta trong con phố ký ức này. "

“Chúng ta không thể bị dắt mũi được, rời khỏi con phố này mới là chuyện quan trọng nhất.”

Cô ta khẽ cau mày nói: "Ở một mức độ nào đó, sự sắp xếp của đối phương đã chỉ cho chúng ta phương hướng, bởi vì phòng thí nghiệm không có khả năng xây dựng ở trong khu vực bị ký hồi ức bao trùm được, bởi vì lực lượng tinh thần phóng xạ, sẽ ảnh hưởng đến số liệu của các thí nghiệm, cho nên, chỉ cần chúng ta có thể rời đi khỏi hoàn cảnh này, thì khoảng cách đến vị trí của phòng thí nghiệm cũng đã tới rất gần.”

Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng nếu như anh muốn rời đi... Điều duy nhất chúng tôi có thể chắc chắn lúc này là manh mối do người đơn binh vừa rồi cung cấp. "

Lục Tân hơi ngạc nhiên, anh đã cung cấp những gì chứ?

Rõ ràng là anh chỉ nói có một câu, đây có vẻ là những người đang sống phải không?

“Không phải anh nói chắc chắn bọn họ còn sống, thực sự tồn tại cái gì đó sao?”

Trần Tinh nhìn lại Lục Tân, nhẹ giọng nói, “Không phải anh dùng từ “sống” là vì không xác định rõ có phải người hay không sao?

“À?”

Lục Tân vô thức nhìn em gái của mình.

Còn cô em gái thì giả vờ như không nhìn thấy biểu hiện của anh.

Lục Tân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn em gái, khi bắt gặp ánh mắt của Trần Tinh, anh không còn cách nào khác đành phải gật đầu.

“Như vậy là đủ rồi.”

Trần Tinh nhìn Lục Tân như thể đang giao tiếp với một người em gái vô hình thì nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt cô ta không có gì thay đổi cả, như thể cô ta đã quen với điều đó.

Điều này Trần Tinh làm tốt hơn so với Bích Hổ, khi thấy Lục Tân nói chuyện với em gái mình một lần nữa, thì gã ta đã lùi lại hai bước khi không có ai chú ý với vẻ mặt cảnh giác.

Trần Tinh quay đầu nhìn về phía đám người đang đi lại trên đường, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói: “Hiện tại chúng ta bây giờ đang bị ảnh hưởng, cho nên những đồ vật nhìn thấy đều là thật giả nửa này nửa kia, thật ra thì cho dù bọn nó đều là thật, hay tất cả đều là giả thì cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là đối thủ đang ẩn giấu dưới thành phố ảo này sẽ phát động tập kích đối với chúng ta, hoặc cũng có thể là đánh lén, nếu như chúng ta muốn rời khỏi đây, thì chuyện quan trọng nhất chính là phải tự bảo vệ mình.”

“Như vậy, nếu như đối thủ dự định phái những “Đồ sống” này tới để ám sát chúng ta, vậy tại sao chúng ta lại không thể lợi dụng bọn chúng đến để bảo vệ chúng ta?”

Vừa nói, cô ta nhẹ nhàng lấy chiếc kính râm đen đeo trên mặt xuống, treo ở ngực, sau đó dụi dụi con mắt rồi lại nói: “Chỉ cần những vật này là sống, có ý thức, vậy thì chúng ta hẳn là có thể dùng năng lực để ảnh hưởng đến bọn chúng.”

“A?”

Lục Tân và Bích Hổ nhìn cô ta đầy ngạc nhiên.

Lục Tân là đang nhìn vào mặt Trần Tinh, còn Bích Hổ thì lại nhìn vào kính của Trần Tinh.

“Trong khu vực ô nhiễm của bên kia, ảnh hưởng lại toàn bộ hoặc một phần của nó và tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta, đây chính là ô nhiễm ngược.”

Trần Tinh nhẹ nhàng nói: “Đây là một khóa học nâng cao, cần đào tạo cho những tài năng cấp bốn và cả hai người đều chưa được học.”

"Trong quá trình này, nếu như đối phương chỉ là một cá nhân, vậy thôi, nhưng nếu đối phương cũng có năng lực mạnh mẽ, thì nhất định sẽ phải đối đầu và tiêu hao tinh thần của tôi, và sức mạnh tinh thần của tôi sẽ bị tiêu hao tương đối nhanh...”

“Vì vậy, hai người cần phải bảo vệ tôi ở cả hai bên.”

Lục Tân và Bích Hổ nhìn nhau, đồng thời gật đầu: “Rõ”

Nói xong hai người họ như hai vệ sĩ, nhanh chóng chạy tới hai bên của Trần Tinh, trung thành bảo vệ cô ta.

Em gái Lục Tân ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn hai người bọn họ.

Cái miệng nhỏ cong lên, lộ vẻ khinh thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận