Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 804: Có thể cho những người bất hạnh kia cái gì (1)

Thị trấn nhỏ ngập tràn ánh nắng tươi sáng bỗng nhiên trở nên âm u.

Trên người những người này đều mang theo hơi thở lạnh lẽo, cuộn tròn ở khắp nơi trong thị trấn nhỏ.

Bọn họ đều là người chỉ còn hai bàn tay trắng, chỉ có thể đắm chìm ở trong mộng đẹp.

Bản thân anh muốn phá hủy viện bảo tàng, nhưng anh thật sự muốn giết chết những người bất hạnh kia sao?

Anh ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường phố, ông cụ đã về nhà kia đang ngồi cô độc dưới đèn đường, im lặng nhìn lên bầu trời.

Bên cạnh ông ta không còn một ai.

Trong tay cũng không có thịt hầm, chỉ có một cây thuốc tự cuốn, cháy đến đoạn cuối.

Bởi vì anh đã mượn đặc tính của ông cụ này để vào trong bảo tàng, cho nên Lục Tân biết rõ quá khứ của ông cụ.

Ba mươi năm trước ông ta sống một đời vô ưu vô lo, sau khi trải qua đại biến trăng máu, ông ta vốn có một người vợ luôn sát cánh bên nhau, có một cặp con trai con gái ngoan ngoãn nghe lời.

Tuy còn trẻ ông ấy có hơi khốn nạn, nhưng sau đó đã thay đổi triệt để, cố gắng sống thật tốt, đã lập được công trong chiến tranh chống người mất trí nhớ, cũng có thành tích vượt trội trong giai đoạn xây dựng lại nền văn minh.

Nhưng cuộc sống của ông ta bi thảm giống như bị nguyền rủa.

Con trai mất vì tai nạn xe cộ, con gái bị sốt cao dẫn đến điếc tai. Đứa con gái mà ông ta và vợ vất vả nuôi lớn kết hôn với một người con rể tuy què nhưng lương thiện, kết quả lúc con gái sinh con lại khó sinh, chết trên bàn phẫu thuật, chỉ để lại cho ông ta một đứa cháu ngoại.

Con rể cần mẫn giỏi giang, nhưng vì công trình gặp sự cố, bị hai tảng xi măng rơi xuống thịt nát xương tan.

Vợ ông ta bị sốc vì tai nạn liên tục ập đến nên đã qua đời, vì thế một mình ông ta nuôi cháu ngoại, ngóng trông nó lớn lên.

Kết quả đến khi cháu ngoại sáu tuổi, cậu bé đã qua đời vì một trận bệnh cảm rất nhẹ.

Trải qua một đời vội vã, đột nhiên ngoảnh đầu thấy trên đời này chỉ còn lại một kẻ già khọm có thể chết bất cứ lúc nào.

Đời người như thế, nên đối mặt với cực khổ thế nào đây?

Hoặc là nói, cực khổ như vậy, ngoại trừ chìm đắm trong nó ra thì còn có thể làm gì.

“Những người ngu muội chẳng biết đi đâu. Những linh hồn cố chấp vẫn còn mãi mãi.”

“Trong lồng sắt tù đày, những dây xích đỏ hồng. Ngủ trong nấm mồ, mãi mãi không tỉnh.”

Trong lúc Lục Tân đang suy nghĩ, bên trong thị trấn nhỏ đột nhiên vang lên giọng ca từ xa xăm.

Tiếng ca này trống rỗng kỳ lạ, mang theo một chút âm rung, thiếu đi hơi thở của người sống, giống như là tiếng quỷ khóc than trong nghĩa địa.

Ban đầu tiếng hát như một âm thanh vang vọng từ phía, nhưng dần dần âm thanh đã càng lúc càng nhiều, hội tụ thành một dòng chảy.

Dòng suối nhỏ biến thành sông lớn, sông lớn lại đổ ra biển rộng.

Vì thế, những linh hồn bơ vơ không nơi nương tựa trong thị trấn nhỏ này đột nhiên mơ màng ngẩng đầu lên.

Bọn họ mấp máy khóe môi, đi theo giọng ca này, giống như những xác sống đổ xô ra từ khắp bốn phương tám hướng thị trấn.

Đám người loạng choạng thơ thẩn đày đặc trên mặt đất lát đá xanh.

Lục Tân thấy người đông nghèn nghẹt, cả thị trấn nhỏ ít nhất cũng có mấy chục nghìn người, họ đều tụ tập về đây.

Ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt chết lặng, đi theo tiếng ca quỷ quái, từ từ lắc lư cơ thể.

Cả người như là một cái đồng hồ quả lắc, cái đầu thong thả lắc bên trái ba cái, sau đó lắc bên phải hai cái, rồi lắc eo hai cái, rồi đập mạnh đầu xuống đất kêu một tiếng cốp, cái trán bị tím bầm, sau đó từ từ ngồi dậy.

Từng chút từng chút, lặp đi lặp lại động tác giống như máy móc, vái chào về trước mặt giống như đang cúng bái vị thần của họ.

Lục Tân cảm giác sức mạnh trong thị trấn nhỏ đang từ từ tăng lên.

Ảo ảnh mà anh vừa nhìn thấy tựa như có công năng tự động chữa trị, dần dần hoàn thiện.

Lỗ hổng trên con đường nhỏ lát đá xanh mà anh bước ra đang dần trở nên hoàn chỉnh, không khí xung quanh cũng trở nên nặng nề.

Một sức mạnh tinh thần vô hình ảnh hưởng đến não bộ của anh.

Cảnh vật và con người trước mặt anh cứ như tan biến vào không khí.

Anh nhìn thấy đám người nườm nượp không thấy giới hạn giống như biến thành một thể hoàn chỉnh.

Cơ thể họ loạng choạng vái chào về phía trước càng lúc càng chỉnh tề, động tác khoa trương, biên độ thống nhất.

Tiếng hát trong miệng cũng càng lúc càng vang dội.

Đến cuối cùng, như là biến thành tiếng sấm, từng đợt rồi từng đợt, cuồn cuộn trào về phía trước.

Não bộ giống như bị thứ gì đó đánh sâu vào, rồi bị tiếng ca này đè ép.

Những người này đang muốn tìm lại giấc mộng của họ.

Đột nhiên Lục Tân nhận ra.

Dao động tinh thần trên người những người này nhất trí với Đại Giáo Chủ.

Cả thị trấn nhỏ này không phải chủ thể bảo tàng Ecuador, mà là đại diện cho linh hồn Ecuador mới đúng.

Mỗi một người đạt đến giai đoạn thứ ba đều có thể khiến sức mạnh tinh thần của mình tăng lên không giới hạn.

Nhưng làm sao để bản thân vừa có sức mạnh tinh thần không giới hạn mà bản thân vẫn có thể giữ được lý trí và tỉnh táo mới là vấn đề.

Đại giáo chủ Ecuador đã mượn bảo tàng Ecuador, sau đó thông qua việc cất giữ những người bất hạnh này trong chai để anh ta có thể lợi dụng được sức mạnh Ecuador.

Chẳng trách anh ta có thể ký sinh được lượng sức mạnh tinh thần khổng lồ của Nữ Vương thị trấn Vui Vẻ, bởi vì anh ta có đồ cất giữ làm hậu thuẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận