Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1566: Vũ đài tối cao (3)

“Chúng ta không cần làm gì cả.”

Nhưng cũng đúng vào lúc này, đối mặt với những lo âu của mọi người, giáo sư Bạch từ từ suy nghĩ, thấp giọng trả lời.

“Hửm?”

Tất cả mọi người đều bị lời mà ông ta nói làm cho kinh ngạc một chút.

Nhất là ngài Tô, trong lòng ông ta nghĩ, lão già này nếu như còn cứ mập mà mập mờ thế này nữa, mình sẽ bóp chết lão…

Cũng may, lần này những lời giáo sư Bạch nói ra đều vô cùng nghiêm túc, cũng giống như đã trải qua suy tư nghiêm cẩn rồi, chậm rãi lên tiếng:

“Hay cũng có thể nói, chúng ta cứ dựa theo những gì trong kế hoạch trước đó của bản thân mà làm.”

“Mọi người nói không sai, trên thế giới hiện tại của chúng ta, đã xuất hiện rất nhiều biến số mà chúng ta không thể nắm chắc được.”

“Có những con quái vật nhìn thấu lòng người, cũng có những người nắm giữ sức mạnh tinh thần rất gần với Thần, cũng có rất nhiều kẻ điên không giữ quy tắc chung…”

“Ở trước mặt của bọn họ, cho dù cẩn thận đến cỡ nào cũng sẽ bị nhìn ra, bất cứ mưu kế nào cũng có thể biến từ khéo thành vụng…”

“Cho nên, nếu như có một ngày Thanh Cảng thực sự phải đi lên vũ đài tối cao kia.”

“Đề nghị duy nhất mà tôi có thể đưa ra, chính là không cần phải đi làm gì cả…”

“Chúng ta chỉ có thể đè nén bản thân của mình, kế sách của mình, quang minh chính đại leo lên trên vũ đài này.”

“Chuyện mà chúng ta muốn làm, cũng chỉ có trải qua những nhìn thấu ban đầu, những khảo nghiệm ban đầu, mới có thể có được sự ủng hộ của bọn họ…”

“Chỉ đơn giản như thế thôi.”

Tất cả mọi người đều bị những lời mà giáo sư Bạch nói đánh động, đồng loạt lâm vào trầm tư.

“Dĩ nhiên…”

Giáo sư Bạch nói đến chỗ này, cũng không nhịn được mà nói thêm hai câu: “Bên phía đồng chí Đơn Binh bên kia, vẫn nên qua để ý một chút…”

“Cậu ấy và Oa Oa hai người trẻ tuổi ở cùng một chỗ trong cái nơi quái dị đó, cả một ngày dài, thật ra có một vài chuyện không hay lắm đâu…”

“Nhanh lên, nhận được mệnh lệnh rồi, đi hướng này.”

Hơn nửa phút sau, biệt đội bảo mẫu của Oa Oa cùng với lực lượng vũ trang đặc biệt của Thanh Cảng, vốn đã ẩn nấp ở bên dưới tòa nhà cũ của Lục Tân từ sớm, đã được trang bị đầy đủ và sẵn sàng với súng nổ và tên lửa, cuối cùng nhận được lệnh của bộ phận thông quan đặc biệt, nhất thời vô cùng kích động.

Từng người từng người mặc đồng phục phòng hộ, vóc người cao ráo, bịch bịch bịch nhấc súng ống đặc chế lên.

“Tiểu độ số hai số ba ở lại canh gác, tiểu đội số một đi theo hướng của tôi.”

Biệt đội bảo mẫu do đội trưởng Ngô dẫn đầu sải bước ra khỏi xe chỉ huy, sau đó hét lớn một tiếng, ôm lấy súng ống đặc chế, mang theo lòng dũng cảm vọt vào bên trong hành lang cũ kỹ, lúc này trong lòng bọn họ xây dựng phòng tuyến tâm lý không khác gì so với lúc xông vào trong núi đao biển lửa…

“Hi hi…”

“Ha…”

Trong chớp mắt lúc bọn họ đi vào trong hành lang thì bỗng nhiên bị từng mảnh sức mạnh tinh thần bao vây lấy.

Dường như có vô số những thứ mà bọn họ không nhìn thấy được giờ khắc này đang chao đảo xung quanh bọn họ.

Bọn chúng cười hì hì, hoặc là tò mò, hoặc là không có ý tốt.

Bọn chúng vây quanh những người trong biệt đội bảo mẫu và vũ trang được trang bị quần áo bảo hộ thật dày, cho dù là cách một lớp quần áo bảo hộ thật dày, bọn họ từ đầu đến cuối vẫn luôn cảm thấy kinh hãi tột cùng, giống như đang bị người ta vuốt ve, lại giống như có kẻ đang nhẹ nhàng thổi một luồng khí lạnh về phía bọn họ…

Mỗi một bước tiến lên, đều kinh hãi run sợ.

Mỗi một bước leo lên tầng lầu, đều cần dũng khí cực kỳ lớn.

Thế nhưng trong lòng mấy người trong tiểu đội bảo mẫu vừa lẩm bẩm “đều là người nhà”, vừa nghĩ đến Oa Oa bé bỏng.

Bọn họ lần lượt vượt qua bản thân, đi tới tầng bốn.

Cũng may là tuy rằng tòa nhà này có chút quái dị, dường như chẳng qua chỉ là tò mò, cũng không hề làm điều gì tổn thương đến bọn họ cả.

Khi tiểu đội bảo mẫu mang tâm thế như biệt đội cảm từ cuối cùng cũng đã đi tới tầng 4, bọn họ thở ra một hơi thật dài, có thể nghe được sự kiềm chế cùng với thành âm thô nặng trong tiếng thở của bọn họ, sau đó bọn họ lại gồng mình lên một lần nữa, đi lên nhẹ nhàng gõ cửa.

“Két…”

Cánh cửa vốn chỉ khép hờ, nhẹ nhàng đẩy một cái thì đã mở ra.

Ánh đèn lập tức soi rọi lên người của biệt đội bảo mẫu, sau đó bọn họ nhìn rõ được cảnh tượng bên trong nhà.

Vẻ mặt của mọi người đều trở nên đờ đẫn.

Trong nhà có chút cũ kỹ, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ, ánh đèn ấm áp.

Thời khắc cửa nhà bị đẩy ra, có mấy bóng dáng mơ hồ như ảo giác, không biết là gì đã nhanh chóng trốn vào trong góc.

Ở trong nhà, theo phương hướng đưa lưng về phía cửa, Lục Tân đang ngồi ở trên ghế sa lông , trên chiếc bàn uống trà nhỏ bên cạnh là một ly trà nóng.

Đối diện là ti vi đang trình chiếu một chương trình phát tin tức tổng hợp về liên minh Cao Tường.

Trong phòng bếp bên cạnh, một nồi canh đang được chưng bốc hơi nóng nghi ngút.

Trên người Oa Oa đang mặc tạm một chiếc tạp dề, cầm trong tay một chiếc khăn nhỏ, ra hình ra dáng mà quét bụi bặm trên tường xuống.

Nghe thấy tiếng đám người trong tiểu đội bảo mẫu và vũ trang đi vào, cô và Lục Tân đồng thời quay người lại, vẻ mặt hoài nghi.

“Chuyện này…”

Những hình ảnh ấm áp một cách rất bất ngờ này khiến cho tiểu đội bảo mẫu cũng cảm thấy mơ màng, bỗng nhiên không biết nên nói gì lúc này cho phải.

Một lát sau mới chỉ vào nồi canh đang đun trên bếp, nói: “Món canh này, hình như là khét…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận