Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 634: Đề nghị hợp tác của Viện nghiên cứu (2)

Lục Tân hút xong điếu thuốc cuối cùng, bỏ đầu lọc thuốc lá vào trong chén nước, ngẩng đầu hỏi: “Các cô cũng muốn tìm ra ông ấy?”

“Chỉ có Viện Nghiên cứu mới có thể tìm được ông ấy.”

Vẻ mặt của tiến sĩ An vô cùng tự tin, nói khẽ: “Thậm chí cũng chỉ có chúng tôi mới có thể xác định rằng ông ấy còn sống trên đời.”

“Hửm?”

Lục Tân bắt được trọng điểm trong lời nói của cô ta tầm mắt “bộp” một tiếng nhìn về cô ta.

Đón ánh mắt nghi ngờ của Lục Tân, tiến sĩ An khe khẽ thở dài: “Giáo sư Vương là một người rất tài giỏi, cũng là người rất cẩn thận.”

“Chúng tôi đã tìm ông ấy rất nhiều năm, có một lần nghi ngờ ông ấy đã qua đời.”

“Thế nhưng, Giáo hội khoa học kỹ thuật phương nam phát triển, công ty khai thác phương tây lớn mạnh, còn có ở phía đông trên cơ thể những người đi biển cũng xuất hiện đột biến… Rất nhiều hiện tượng bất thường không nên xuất hiện ở thế giới này đều làm cho chúng tôi cảm thấy không phù hợp với quy luật của tự nhiên.”

“Chúng tôi nghi ngờ có người đang lợi dụng tri thức của Viện Nghiên cứu để cải tạo thế giới này.”

“Có được tri thức của Viện Nghiên cứu, thậm chí là vật phẩm ký sinh, đồng thời phản bội chạy trốn, thật ra còn có vài người.”

“Thế nhưng, sau khi Viện Nghiên cứu cẩn thận điều tra, phân tích rõ ràng thì đáp án cuối cùng được nhất trí đưa ra là người có thể làm mọi chuyện hoàn hảo như thế, có thể nắm chắc tình thế trong lòng bàn tay như thế cũng chỉ có thể là giáo sư Vương. Đây chính là chứng cứ để chúng tôi khẳng định rằng ông ấy còn sống…”

Nói đến đây, cô ta cũng khẽ cười một cái nói: “Ngoài việc gánh vác trách nhiệm của riêng mình, Viện Nghiên cứu luôn luôn không có ý định tiếp xúc bất kỳ quyền lực gì. Thế nhưng, chúng tôi vẫn có thể chế tạo một đội ngũ đặc biệt, người bên ngoài đều gọi bọn họ là người ẩn nấp. Có thể nói rằng, đội ngũ này là tổ chức tình báo mạnh mẽ nhất từ trước tới nay. Bọn họ ở khắp mọi nơi, không có chỗ nào là bọn họ không trà trộn vào được, cũng gần như không có tin tức nào là bọn họ không thăm dò được.”

“Rất nhiều người cho rằng, việc thành lập người ẩn núp là để đối phó với kẻ địch của Viện Nghiên cứu…”

Nói đến đây, cô ta khẽ cười cười, nói: “Nhưng trên thực tế, khi thành lập người ẩn núp chỉ có một mục đích duy nhất.”

“Tìm được giáo sư Vương Cảnh Vân!”

Sắc mặt của Lục Tân trở nên nghiêm túc.

Anh không phải loại người khi bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, cũng biết rằng mọi công việc đều cần tìm đúng phương pháp.

Lão viện trưởng đúng là rất khó tìm, qua nhiều năm như vậy, bản thân anh vẫn luôn nghĩ rằng ông ấy đã qua đời.

Cho tới hôm nay, từ trong miệng của Trần Huân anh cũng không có đạt được manh mối gì có giá trị.

Từ đó có thể suy ra, muốn tìm ra ông ấy khó như thế nào.

Như vậy, bản thân anh có thực sự cần hợp tác với Viện Nghiên cứu, mượn sức lực của bọn họ để tìm ra ông ấy hay không?

Anh nghĩ đến đây, lại từ từ lấy ra một điếu thuốc.

Anh đang do dự có nên hút hay không, dù sao thuốc lá còn lại cũng không nhiều lắm.

Đột nhiên có một bàn tay từ phía đối diện thò đến, tiến sĩ An nhẹ nhàng cầm lấy hộp thuốc là của anh, trong ánh mắt ngạc nhiên của Lục Tân, cô ta lấy ra hai điếu thuốc đặt lên miệng mình, sau đó cầm lấy bật lửa, từ từ châm lửa cho cả hai điếu thuốc.

“Khụ. . .”

Cô ta ho nhẹ một tiếng, đưa một điếu thuốc kẹp vào giữa hai ngón tay, còn một điếu thuốc còn lại thì đưa cho Lục Tân, trên mẩu đầu lọc thuốc lá còn dính son môi màu đỏ của cô ta.

“Đương nhiên, Viện Nghiên cứu, cũng có một số công tác cần đến sự giúp đỡ của cậu.”

Đôi mắt Lục Tân trân trối nhìn điếu thuốc này, lại nhìn nữ tiến sĩ với vẻ mặt lười biếng kia một cái.

“Tôi chỉ còn lại năm điếu thuốc thôi…”

Anh không muốn lãng phí nên vẫn nhận lấy, chỉ là hơi u oán nhìn nữ tiến sĩ.

Tiến sĩ An hơi ngơ ngác, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Người này đang chê việc mình hút thuốc của cậu ta sao?

“Tôi không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Viện Nghiên cứu các cô…”

Dù sao Lục Tân cũng là một người rất hào phòng, không oán trách cô ta về chuyện thuốc lá nữa, chỉ là buồn rầu nói: “Các cô đều là một đám người điên không đứng đắn. Tôi cũng không có hứng thú gì với lý luận bảy bậc thang của các cô, cũng không thích vì để cho mình mạnh mẽ hơn hoặc là vì những thú khác mà một lần nữa nằm trên giường cho người ta cắm đầy ống vào người…”

“Điều tôi không thích nhất chính là bị các cô gọi tôi là vật thí nghiệm.”

Anh nói câu này rất chân thành.

Từ ban đầu anh đã không thích, nếu không phải mẹ nói với anh là tiến vào giai đoạn thứ hai mới có thể hiểu được một số việc.

Thậm chí anh sẽ không sinh ra hứng thú với giai đoạn thứ hai.

“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng có lẽ cậu không nên kết luận quá vội vàng.”

Nghe Lục Tân nói xong, tiến sĩ An cười nhẹ nhàng, dịu dàng nói: “Tôi nói cần cậu giúp đỡ không phải là chuyện nghiên cứu…”

“Hử?”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

Tiến sĩ An cười cười, nháy mắt mấy cái với Lục Tan, nói: “Tôi để một người khác đến nói cho cậu.”

Nói xong, cô ta xoay người qua, đưa lưng về phía Lục Tân, khom lưng nằm ở trên bàn, cầm ống nghe của chiếc điện thoại trên bàn lên, nhẹ nhàng bấm số, rồi lộ ra giọng nói uể oải, nói: “Cô đã xong việc ở bên kia chưa? Bây giờ có thể đến chỗ tôi bên này…”

“Người trẻ tuổi vẫn là quá ấu trĩ, trẻ con miệng còn hôi sữa không hiểu chuyện gì cả…”

“Tôi cảm thấy cậu ta thích kiểu như cô…”

“Đúng, hai chúng ta cùng đối phó với cậu ta thì mới có thể làm cậu ta không cứng rắn như vậy nữa…”

“. . . Tôi nói là miệng không cứng như vậy nữa!”

Lục Tân nghe thấy thì rất rầu, hung hăng hít một hơi thuốc.

Sau khi vị tiến sĩ An kia buông điện thoại xuống, Lục Tân cũng tạm thời kiên nhẫn chờ đợi.

Hiện tại anh cũng hơi tò mò, muốn xem rốt cuộc cô ta định giở trò gì.

Chỉ một lát sau, trong hành lang vang lên tiếng bước chân, có người đẩy cửa bước vào.

Ngoài dự đoán của anh, người đó là Hạ Trùng.

Lúc này vết thương của cô đã được xử lý tốt, nhìn sơ qua cũng có tinh thần hơn rất nhiều.

Thế nhưng ánh mắt của cô lại có vẻ hơi lo lắng, nói với tiến sĩ An:

“Bây giờ tinh thần của tôi không đủ, không thể kiên trì thời gian quá lâu.”

“Đã nhìn ra.”

Vị kia tiến sĩ An nhẹ giọng cười cười, quan sát Hạ Trùng từ trên dưới quan sát một lượt rồi nói: “Nhưng không sao, chủ yếu là để cho cậu ta trải nghiệm một lúc.”

Hạ Trùng nhẹ gật đầu, lập tức đi về phía Lục Tân và vươn tay ra.

“Lúc đi vào phải nhẹ nhàng một chút nhé…”

Tiến sĩ An cười tủm tỉm nhìn Lục Tân, khẽ chớp chớp mắt: “Dù sao cũng là lần đầu tiên, tuyệt đối đừng quá thô lỗ.”

Cả người Lục Tân đều không được tự nhiên.

Có mấy lời dường như anh nghe hiểu, lại dường như không hiểu. Vậy rốt cuộc là đã hiểu là không bình thường, hay là không hiểu là không bình thường đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận