Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1490: Chúng vẫn luôn treo trên đỉnh đầu (1)

Nhìn người của đoàn xiếc hoặc đang đẩy xe hoặc cưỡi trên lưng voi, chậm rãi bước đi xa.

Lục Tân lặng lẽ đứng phía sau nhìn bọn họ, chỉ thấy trên chiếc xe ba bánh do đại lực sĩ ngồi trên lưng voi kéo đi, ảo thuật gia cùng trợ lý của anh ta biểu diễn ảo thuật, người đẹp hai đầu biểu diễn ca múa hát, chú lùn thu tiền, cô gái duyên dáng nhảy múa với rắn, thậm chí người đẹp cổ rắn nhẹ nhàng ló đầu ra trong chiếc lồng phủ vải đen trên xe ba bánh, đều mỉm cười về phía mình.

Họ vẫy tay chậm rãi và biến mất khỏi tầm mắt.

Trong chốc lát, ngược lại có cảm giác kỳ quái tràn ngập trong lồng ngực Lục Tân, hồi lâu sau anh cũng không thể thu hồi tầm mắt.

Rất lâu sau, Lục Tân mở phong bì đựng tấm vé ra, phát hiện thấy trên tấm vé quả thật không có ghi thời gian.

Nhưng có tên của buổi biểu diễn, được gọi là "Buổi biểu diễn cuối cùng".

Đây là một buổi biểu diễn khiến khán giả không biết phải đi xem vào lúc nào và vào khi nào.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ rời đi của những người này khi nãy, Lục Tân đột nhiên cảm thấy kỳ vọng mãnh liệt.

Tựa như có một tầng diện tinh thần nào đó bị chạm đến, anh mơ hồ sinh ra dự cảm, đây có lẽ sẽ là một buổi biểu diễn vô cùng đặc sắc.

"Xét từ góc độ an toàn, tấm vé này nên vứt đi..."

Giọng nói của Tiến sĩ An nhắc nhở Lục Tân, cô ta hờ hững nhìn bóng dáng đã đi xa của đoàn xiếc, nhẹ giọng nói với Lục Tân: "Bởi vì không ai biết tấm vé này sẽ mang tới điều gì, thứ mà người có năng lực đưa tới, thông thường sẽ có một số tác dụng quỷ dị."

"Có điều, muốn giữ lại cũng không sao."

"Dù sao đây cũng do đối phương tặng vì biết ơn, thật sự phải vứt đi, không khỏi có phần phụ lòng người ta."

"Hơn nữa, mặc dù nhóm người này quái lạ, nhưng tôi ngược lại không cảm thấy có bất kỳ sự thù địch nào."

Lục Tân gật đầu, cười nói: "Đúng vậy."

Vừa nói, anh vừa nhét tấm vé vào túi quần.

Anh sống rất có nề nếp, thông thường rất ít khi vứt đồ lung tung.

Thêm nữa, đây là một lần xa xỉ hiếm có của mình, cho nên anh cũng cảm thấy lời cảm ơn của đối phương rất quan trọng, không nỡ vứt bỏ.

Đối với tác dụng quỷ dị hay thứ gì khác, Lục Tân ngược lại không nghĩ tới.

Điều duy nhất bản thân cần đề phòng là một số ô nhiễm đột ngột hoặc năng lực ảnh hưởng tiềm ẩn.

Đặt thứ như thế này ở bên người mọi lúc, ngược lại rất khó tạo ảnh hưởng đến bản thân.

Nói cách khác, hẳn là không dám nảy sinh tác dụng.

...

...

"Đi thôi, chúng ta vẫn còn một chặng đường dài phía trước cần phải đi."

Tiến sĩ An nhìn dáng vẻ anh cất đi tấm vé, mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.

Trên thực tế, đoàn điều tra này của họ, mỗi người đều đã phát hiện ra một số điểm kỳ quái và bí ẩn, chỉ là hướng đi của đoàn xiếc không giống với của họ, hơn nữa nhìn giống như người ngoài cuộc, cho nên họ cũng không có ý định tập trung thảo luận vào đối phương.

Suy cho cùng, việc đến địa điểm cũ của viện nghiên cứu mới là chuyện quan trọng nhất.

"Ngoài ra, càng đi vào chỗ sâu, chúng ta càng phải cẩn thận."

Vừa dẫn đầu đi vào chỗ sâu trong rừng rậm, Tiến sĩ An vừa căn dặn mọi người: “Bây giờ chúng ta đã ở trong tuyến cấm kỵ.”

"Trước đó không biết có bao nhiêu đoàn điều tra do các viện nghiên cứu cử đến đã biến mất trong tuyến này. Có thể xác định rằng trong khu vực này nhất định phải có một loại lực lượng bí ẩn nào đó, sẽ khiến con người đột nhiên biến mất, ngay cả tin tức cuối cùng cũng không thể truyền ra bên ngoài."

"Mà chúng ta, gần như được định sẵn sẽ gặp phải loại lực lượng này."

"Khụ, ở một nơi u ám như vậy, nói ra lời này, còn đáng sợ hơn..."

Lục Tân không khỏi oán thầm trong lòng, lẳng lặng đi giữa đoàn người, tiến vào trong rừng rậm mà xung quanh là đất bằng phẳng.

Khi họ bước vào khu rừng rậm, bộ tộc lưu lạc và đoàn xiếc cũng đi theo những hướng khác nhau.

Xung quanh lập tức trở nên yên ắng.

Khu rừng rậm này rất tối, những tán cây cao chắn ánh nắng trên đầu, khiến họ giống như đang đi chậm rãi trong một chiếc lồng u ám.

Gần như không nghe thấy tiếng động vật kêu, chỉ có tiếng thở của nhau và âm thanh giòn giã khi giẫm lên cành cây khô.

Nhìn trên bản đồ, từ bây giờ đến địa điểm cũ của viện nghiên cứu, vẫn còn chặng đường hàng chục ki-lô-mét.

Theo lý mà nói, viện nghiên cứu này đã tồn tại trước sự kiện mặt trăng máu, tất nhiên sẽ có một con đường trơn tru thông qua đó.

Nhưng sau biến cố xảy ra, viện nghiên cứu đã được di dời tập thể, quanh năm không có ai ở đây, đường sá không được bảo dưỡng, hư hỏng từ lâu, có cả lở đất, thỉnh thoảng có động đất... làm gãy cầu, tắc nghẽn lối đi trên núi, trái lại càng khó đi.

Vì vậy, Tiến sĩ An mới chọn tuyến đường hiện tại.

Băng qua khu rừng rậm trên sườn núi Trầm Miên ở phía bắc tương đối bằng phẳng, sau đó đi thẳng đến địa điểm cũ của viện nghiên cứu.

Bởi vì phần nhiều là xuống dốc, về cơ bản lại là một con đường thẳng, ngược lại sẽ gần hơn đôi chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận