Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 55: Cô giáo Tiểu Lộc

Ngoài cửa quán cơm bị khói lửa hun đen thui có thưa thớt vài vị khách đang ngồi.

Lục Tân từ từ gắp một đũa rau xanh trước mặt, ánh mắt nhìn vào quầy hàng trong quán cơm.

Phía sau cái kệ thủy tinh đầy dầu mỡ có treo hai con gà nướng vàng óng mập đến chảy cả mỡ, đường cong chúng nó nhấp nhô trông đầy cám dỗ, mỗi một tấc thịt đều tỏa ra lớp mỡ óng ánh, tựa như từng lỗ chân lông đều chảy ra ham muốn xác thịt nguyên thủy nhất, giống như đang ra sức khiêu khích Lục Tân, từng chút từng chút, kích động nỗi lòng không thể nào kiềm chế trong anh, một nỗi xúc động tra tấn cả thể xác và tâm hồn…

Lần ăn thịt gần đây nhất là khi nào?

Lục Tân đã sắp không nhớ nổi nữa rồi.

Tuy rằng bây giờ có rất nhiều hàng cơm đã bán một ít thịt, nhưng giá tiền lại đắt đến quá đáng.

Ví dụ như hai con gà nướng này, một con khoảng hơn bảy mươi tệ, chỉ một cái đùi thôi mà đã tốn hai mươi tệ…

Hai mươi tệ đó!

Nếu là ngày thường thì Lục Tân sẽ vờ như không thấy chúng, nhưng dù sao hôm nay anh đã kiếm được một số tiền lớn, trở thành người “hơi” giàu.

Vì thế, tuy trong lòng anh thầm bảo bản thân không được nghĩ đến những món xa xỉ này, nhưng lại không thể kìm nén được sự thèm muốn trong đáy lòng. Hình ảnh này làm ánh mắt anh liên tục nhìn về tủ kính, rau xanh trước mặt dần trở nên tẻ nhạt vô vị…

“Ôi…”

Đáy lòng Lục Tân trải qua mười mấy phút giãy giụa, cuối cùng anh từ bỏ chống cự.

Sau đó anh thong thả đứng dậy, nhấc cái chân cứng đờ bước tới trước tủ kính.

“Cho một cái đùi gà!”

Anh mở miệng một cách khó khăn.

Sau đó vì danh dự, anh lại bổ sung thêm một câu: “Nhỏ một chút!”

“Có ngay…”

Ông chủ đứng sau tủ kính dường như đang cười nhạo Lục Tân cuối cùng không chống lại dụ dỗ, ngã xuống trước hai tấm chiêu bài mà ông ta bày ra. Vui vẻ đặt thịt lên cái cân điện tử dính đầy mỡ, sau đó báo giá: “Mười bảy tệ rưỡi…”

Lục Tân cầm giấy dầu bọc đùi gà về lại chỗ ngồi, rồi từ từ tẩm nó vào trong đĩa rau xanh.

Làm vậy thì trên mặt nước canh có thể dính chút váng dầu.

Bữa cơm này Lục Tân ăn mất cỡ nửa tiếng, sau đó mang tâm hồn đầy tội lỗi đi ra ngoài.

Anh cố nén đau lòng bỏ tiền ngồi xe buýt, cả đường lắc lư đi tới trước trường tiểu học Trăng Máu ở phía Đông thành.

Nhìn thấy Lục Tân lại đến đây nhanh như vậy, ông cụ trong phòng bảo vệ liếc anh một cái, nhưng rồi không nói gì chỉ cúi đầu tiếp tục đọc báo. Lục Tân quen đường quen lối đi vào trường tiểu học, sau đó đi tới trước căn phòng học duy nhất.

Anh lén nhìn vào trong, chỉ thấy mười mấy bạn nhỏ đều đang đọc bài vè bảng cửu chương trên bảng đen rất nghiêm túc.

Lục Tân nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy cô giáo Tiểu Lộc đâu, không biết cô ấy đang làm gì nữa.

Vì thế anh suy nghĩ một chút rồi móc túi giấy thật dày trong ngực ra, nhét vào hộp thư rỉ sét.

Sau khi nhét xong anh lại quay đầu nhìn thêm lần nữa, nhân lúc ông cụ bảo vệ không chú ý thì ngắt một cành hoa đè lên trên.

Rồi anh thở phào nhẹ nhõm, bước thật nhẹ chuẩn bị rời đi.

“Lục Tân!”

Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng.

Cả người Lục Tân cứng đờ, anh giả vờ không nghe thấy, bước nhanh ra ngoài cửa.

“Lục Tân, chờ đã!”

Giọng nói phía sau có hơi sốt ruột, hơn nữa còn nhanh chóng đến gần hơn.

Lục Tân lập tức tăng tốc, bước đi càng lúc càng nhanh, chớp mắt đã ra tới cổng trường.

“Ông Tôn, cản em ấy lại…”

Phía sau vang lên tiếng gọi thật to, nhưng ông cụ trong phòng bảo vệ nghe xong dù bận vẫn ung dung lật sang một tờ khác.

“Em đừng chạy…”

Giọng nói kia càng lúc càng sốt ruột.

Nhưng mà làm sao cô ấy có thể đuổi kịp Lục Tân được, tiếng gọi sát bên tai đã càng lúc càng xa.

“Ôi chao…”

Vào đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng suýt xoa vì đau, và tiếng xe lăn đụng phải thứ gì đó.

Lục Tân hoảng hốt, vội vàng xoay người lại.

Sau đó anh đã nhìn thấy cô giáo Tiểu Lộc đang ngồi trên xe lăn vừa luôn miệng kêu ôi chao, vừa dùng sức đập xe lăn, tạo thành tiếng xe lăn va chạm, đồng thời trên mặt còn treo nụ cười tươi tắn, nhìn chằm chằm vào Lục Tân vừa xoay người, dáng vẻ hơi đắc ý.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lục Tân đã chịu thua, không cách nào trốn được.

Sau đó Tiểu Lộc đẩy xe lăn đi chầm chậm đến trước mặt Lục Tân, ngẩng đầu nhìn anh.

Đến lúc này thì Lục Tân cũng chỉ đành nhìn cô ấy, cô giáo Tiểu Lộc có khuôn mặt trứng ngỗng, mái tóc mềm mượt, trên đầu buộc một cái đuôi ngựa trẻ trung thoải mái, cô ấy mặc một cái áo hoodie màu vàng nhạt, bên trên thêu những con mèo nằm cuộn tròn, phía dưới chân là cái quần jean và đôi giày thể thao sạch sẽ. So với màu sắc đơn điệu u tối của thế giới này, cô ấy luôn mang vẻ ấm áp rực rỡ.

“Em coi thường chị đi bằng hai bánh xe, không chạy lại cặp chân của em sao?”

Tới khi đến trước mặt Lục Tân, cô giáo Tiểu Lộc tức giận liếc nhìn Lục Tân một cái, giọng điệu có hơi buồn bực.

“Không có không có, vừa rồi em không nghe thấy…”

Lục Tân đành phải cười xấu hổ giải thích, sau đó muốn chạy ra phía sau giúp cô ấy đẩy xe lăn.

“Vậy em đang nói giọng của chị quá nhỏ?”

Cô giáo Tiểu Lộc giữ chặt tay Lục Tân, kéo anh đến trước mặt mình, tiếp tục ngẩng đầu nhìn anh.

“Không có mà…”

Lục Tân hơi xấu hổ vò đầu, hơn nữa còn rút bàn tay bị cô ấy nắm về.

“Được, không nói chuyện này, em lại đưa tiền cho chị sao?”

Cô giáo Tiểu Lộc quay đầu nhìn thoáng về phía hòm thư, nói: “Lần này có bao nhiêu?”

“Cũng không bao nhiêu…”

Lục Tân trả lời với giọng điệu hơi xấu hổ, anh không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.

“Cách lần trước em đưa tiền chỉ mới mấy ngày, hơn nữa sao lần trước em lại đưa nhiều đến vậy chứ?”

Vẻ mặt giáo viên Tiểu Lộc trở nên nghiêm túc, thậm chí còn chăm chú nhìn vào mắt Lục Tân, hỏi nhỏ:

“Có phải em đi làm chuyện xấu gì hay không?”

“Hả?”

Lục Tân mất một lúc mới hiểu vì sao cô ấy lại hỏi như vậy.

Anh vội lắc đầu, lên tiếng giải thích: “Không có không có…”

Cô giáo Tiểu Lộc dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá từ đầu đến chân anh, vẻ mặt có hơi kiếp sợ: “Thận em vẫn còn đó chứ?”

“Đương nhiên còn rồi, đủ cả hai!”

Lục Tân hơi ngẩn người, rồi vội nói: “Chỉ là gần đây em vừa tìm thêm được công việc thứ hai, bà chủ rất hào phóng, còn cho thêm tiền trợ cấp!”

Cô giáo Tiểu Lộc hơi nhíu mày: “Bà chủ kia bị kẹp đầu vào cửa sao? Cho em nhiều tiền như thế!”

Lục Tân nhớ lại cái đầu tròn trịa của Trần Tinh, không giống như từng bị cửa kẹp, chỉ đành lắc đầu nói: “Không có, chị đừng lo lắng, em thật sự không làm chuyện xấu, công việc thứ hai này kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa người ta làm ăn đàng hoàng, trụ sở chính ở thành chính. Tiền lương mỗi tháng của em khoảng hơn năm ngàn, cộng thêm trợ cấp cũng rất nhiều, chỗ tiền đưa chị chỉ là một phần nhỏ…”

Cô giáo Tiểu Lộc nghe vậy, vẻ mặt hơi thay đổi, đột nhiên nói: “Em tham gia đội rà soát bên ngoài thành sao?”

Lục Tân vội lắc đầu: “Không phải, chị đừng lo lắng, rất an toàn…”

Anh hơi do dự, muốn kể chuyện này cho cô giáo Tiểu Lộc nghe, nhưng anh nhớ trong hợp đồng có nói, nếu không phải không còn cách nào khác, thì không được kể cho người ngoài nghe về bộ phận Xử lý Ô nhiễm đặc biệt. Tránh những người không liên quan trở nên hoảng sợ, thậm chí, đến cả những người trong công ty Tần Nhiên vì một lý do nào đó mà bị quấn vào trong sự kiện ô nhiễm đặc biệt, đôi lúc sẽ bị xóa bỏ ký ức liên quan.

Cô giáo Tiểu Lộc chăm chú nhìn thoáng qua khuôn mặt Lục Tân.

Trên khuôn mặt Lục Tân không có vẻ gì khiến cho người khác lo lắng cả.

Sau đó cô ấy từ từ gật đầu, nói: “Chị tin tưởng em, nhất định không được đi làm những chuyện xấu đó…”

Lục Tân gật đầu, trả lời: “Nhất định sẽ không, em vẫn nhớ lời ông viện trưởng nói!”

Cô giáo Tiểu Lộc hơi im lặng, rồi nói tiếp: “Được, đẩy chị về đi!”

Lục Tân nghe lời đi ra phía sau cô ấy, đẩy xe lăn đi chầm chậm vào trong trường học. Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, ông cụ ngồi trong phòng cười ha hả, sau đó lật một trang báo khác, còn cố ý giơ lên để che nụ cười trên mặt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận