Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 496: Tôi chính là tố cáo anh (1)

"Hối lộ?"

Vị giám đốc đeo kính mắt, gầy gò già dặn này rõ ràng sửng sốt một chút, anh ta đặt cây bút trong tay xuống: "Hối lộ gì?"

Sắc mặt của Lục Tân cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, anh nói: "Lãnh đạo, tôi chính thức báo cáo, chủ quản kiểm chất Triệu Hội của công ty các người đang cố gắng đòi hối lộ với lãnh đạo đoàn xe ký hợp đồng với công ty của các người. Trên thực tế, chuyện thế này đã xảy ra rất nhiều lần, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích và thanh danh của công ty các người. Bây giờ, anh ta không biết hối cải, lại cứ quang minh chính đại ức hiếp đầu xe lần nữa, phạm vào sai lầm nghiêm trọng!"

"... Ở ngay văn phòng dưới lầu."

Kiểu vẻ mặt nghiêm túc thế này cũng khiến cho vị tổng giám đốc nghe xong cũng đều sửng sốt một chút.

Sau đó, anh ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, đánh giá Lục Tân từ trên xuống dưới một chốc rồi nói: "Nói từ từ đã... Cậu là ai?"

"Tôi là một người không thể nhìn nổi mấy chuyện này."

Lục Tân nhíu mày, đáp: "Quan trọng hơn chính là, các người có quản chuyện này hay không?"

Vị lãnh đạo này thấy sắc mặt của anh vẫn luôn nghiêm túc nên cũng hơi thay đổi sắc mặt, dường như anh ta đang nghĩ cuối cùng người này có lai lịch thế nào, bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, anh ta cũng không có để lộ biểu cảm khinh thường mà nâng chung trà trên vạc lên uống một ngụm, rồi cười nói với Lục Tân: "Anh bạn này, tôi hy vọng có thể biết rõ được thân phận của cậu, chủ quản Triệu của công ty chúng tôi là một người có thể diện, những lời mà cậu nói đây còn phải cần bằng chứng nữa...."

Vừa nói, anh ta vừa nhìn về phía chiếc điện thoại trên bàn ở bên cạnh, giống như là đang cân nhắc là có nên gọi hay không.

"Chứng cứ..."

Mà Lục Tân nghe anh ta nói thì hơi trầm ngâm, gật đầu bảo: "Anh nói rất có đạo lý..."

Nói rồi, anh đưa tay về phía vị lãnh đạo này.

Rõ ràng vị giám đốc này có hơi khó hiểu, anh ta nhìn bàn tay vươn ra của Lục Tân rồi hỏi: "Ý của cậu là..."

Lục Tân trả lời: "Tôi dẫn anh đi xem chứng cứ."

Vừa nói, anh vừa vươn tay nhấn một cái, chủ động nắm lấy tay của giám đốc.

Sau đó, anh quay người đi ra ngoài.

Vị lãnh đạo kia bị anh lôi kéo thế này, lập tức hoảng hốt: "Cậu làm gì thế? Nắm tay tôi làm gì?"

Anh ta theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng lại không ngờ rằng sau khi bị Lục Tân giữ chặt, thân thể của anh ta lại không tự chủ được mà đứng lên, thất tha thất thểu đi theo ở phía sau, không giống như bị lôi kéo, cũng không giống tự nguyện, chỉ hơi không nhịp nhàng đi theo sau lưng Lục Tân.

Thân là hệ nhện, khả năng mạnh mẽ nhất chính là khống chế được cơ thể của mình.

Hơn nữa, kỳ thật loại khống chế này cũng có thể lan đến thân thể của những người khác trong lúc tiếp xúc.

Cho nên, lúc em gái tiếp xúc với người khác, mới có khiến cho thân thể đối phương bị vặn vẹo.

Đương nhiên là năng lực của Lục Tân không hề mạnh được như em gái, nhưng khi anh bắt đầu bắt chước năng lực của em gái, cũng là có thể miễn cưỡng làm được chuyện này, bây giờ anh kéo tay vị lãnh đạo này đã có thể khiến cho anh ta không thể nào phản kháng được mà đi theo mình cũng chính do nguyên nhân này.

"Ai dà, cậu buông tay, buông tay..."

"Đến cuối cùng cậu là ai? Kéo tôi đi đâu thế này?"

"Bảo vệ, bảo vệ..."

Vị lãnh đạo này vội vàng hấp tấp, thân thể không tự chủ được bị Lục Tân kéo đi, cái miệng kinh hoàng la lớn.

Nếu như có lời nói của em gái, đến kêu anh ta cũng không thể nào kêu được.

Nhưng Lục Tân cảm thấy, dù anh ta có kêu ra cũng không sao cả.

Anh chỉ trực tiếp kéo vị lãnh đạo này ra khỏi phòng, sau đó đi lên lầu, chủ nhiệm lớn tiếng kêu to lập tức hấp dẫn rất người người bước ra, đầu tiên là hoảng hốt, lại cảm thấy có chút cổ quái, nếu như lúc này giám đốc bị lôi kéo dưới đất, e rằng bọn họ đã sớm cùng nhau xông lên rồi, nhưng trong mắt họ, giám đốc vừa nói vừa vô cùng phối hợp đi theo sau lưng đối phương.

Trông dáng vẻ nắm tay lại còn rất thân thiết nữa.

Điều này cũng khiến cho người ta không tìm được nội tình, chỉ nghi ngờ nhìn họ.

"Thất thần ra đó làm gì vậy chứ, mau đến đây đi nào..."

"Bảo vệ, bảo vệ, mau đuổi người này ra ngoài đi..."

Tiếng kêu của giám đốc càng ngày càng vang, cuối cùng cũng kinh động càng nhiều người, họ dồn dập chạy đến.

Nhưng ở lúc này, Lục Tân đã đi đến lầu ba, đến trước phòng làm việc có gắn nhãn "chủ quản kiểm chất" phía trước.

Nhìn thấy trong hành lang cách đó không xa có người chạy tới càng ngày càng nhiều, thậm chí trong đó còn có cả mấy bảo vệ cầm gậy cao su, Lục Tân hơi cảm thấy hài lòng, anh hướng về những người tụ tập này, lại hướng về phía chủ nhiệm bị mình kéo xuống lầu rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó, anh trực tiếp vặn cửa đi vào.

Cửa được khoá trong, nhưng lúc Lục Tân đẩy cửa ra thì lại không hề bị cản trở một chút nào.

Trong văn phòng, chủ quản kiểm chất Triệu Hội đang âm trầm nhìn vào mặt đầu xe Cao Đình, dường như anh ta muốn nhìn ra gì đó từ trên gương mặt của cô ta vậy, trên gương mặt có gân xanh vặn vẹo như một con giun, điều này khiến anh ta trông vô cùng phẫn nộ.

Còn xa đầu Cao Đình lúc này như đang nhận mệnh, cúi thấp đầu, giống như rất nhiều lần trước đây, cứ để mặc cho người này tuỳ ý làm gì mình.

Đương nhiên, chỉ có chính cô ta hiểu rõ, trong lòng cô ta đang cực kỳ căng thẳng lắng nghe từng chữ mà người này nói.

Cô ta cũng muốn hiểu rõ, có phải là người này thật sự có liên quan đến chuyện mà đoàn xe gặp phải hay không.

"Cô..."

Nhưng dù Triệu Hội có nhìn chòng chọc vào Cao Đình, cho dù trong lòng anh ta chứa đầy lửa giận, lại có rất nhiều lời nói muốn từ miệng tuôn ra, nhưng cuối cùng anh ta lại chẳng nói gì cả, mà chỉ dùng tay chọc mạnh vào Cao Đình một cái, kiềm nén sự giận dữ mà nói: "Đừng tưởng rằng cô rất thông minh, rất đắc ý..."

"Cái thứ hàng nát như cô, trong mắt tôi giống như một con chó vậy đó, sống hay chết đều không đáng giá!"

Nói xong lời này, anh ta đã xoay người tức giận muốn rời đi.

Cũng vào lúc này, ngoài cửa phòng xuất hiện vài tiếng ồn ào, điều này khiến anh ta vô thức nhìn sang.

Cũng vẫn là lúc này, trong phòng làm việc không một bóng người, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh lướt ngang qua, Triệu Hội còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên đã cảm thấy có một cánh tay nhỏ lạnh như băng chạm vào gương mặt anh ta, cùng lúc đó, dường như anh ta còn nghe thấy tiếng cười của một đứa bé gái nữa.

Hì hì...

Lông tơ toàn thân anh ta dựng đứng lên, anh ta chợt quay người nhìn sang Cao Đình.

Còn tưởng rằng là người phụ nữ lớn gan này dám sờ mình, dựa vào sự nũng nịu này để cầu xin tha thứ.

Nhưng khi anh ta vừa xoay người một cái đã phát hiện Cao Đình đứng ngay bên tường, và lưng đang dựa tường dường như đang suy tư điều gì.

Cô ta cách anh ta ít nhất hơn hai mét.

Vậy là ai đã sờ anh ta chứ?

Vẫn còn chưa đợi suy nghĩ này hiện lên, tay chân anh ta bỗng nhiên co lại một cách khó hiểu, cả người bất động đứng tại chỗ, chỉ là hạ thân hơi di chuyển, chẳng hiểu sao lại bị vấp một phát, cơ thể lập tức lảo đảo một cái về phía trước, trực tiếp té ngã lên người Cao Đình rồi ôm lấy cô ta.

Cũng vào lúc này, cửa phòng bị mở ra và có hai người đi đến.

Chẳng những có hai người đến, bên ngoài cửa còn có rất nhiều cái đầu dò xét, vô số ánh mắt chớp chớp trừng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận