Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1301: Người hành hình của Ngọ Dạ (1)

Tòa án Ngọ Dạ, người thi hành?

Trên đường đi, Lục Tân quan sát hành vi của số tám, hay phải nói là Hứa Kinh, thấy anh ta sử dụng năng lực không hề kiêng dè, thành thạo đi tới trước giường “tướng quân”, thủ lĩnh của điểm tập trung núi Tiểu Dã này, hoàn toàn nghiêm túc chuẩn bị xét xử, anh cảm thấy rất kỳ quái.

Hứa Kinh là người sống, trước đó lúc bắt tay đã chứng tỏ được điều này.

Nhưng biểu hiện của anh ta lại giống như một linh hồn xuất hiện lúc nửa đêm.

Trong lòng Lục Tân nảy sinh nhiều cảm giác kỳ lạ nhưng anh không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh theo dõi.

Hứa Kinh cúi người xuống, nhìn về phía người đàn ông ngủ say trên giường.

Vị tướng quân tự phong này chắc hẳn đã say rượu, vừa ngủ ngon lành vừa ngáy ầm ầm.

Tới tận khi Hứa Kinh dường như cúi thấp hẳn người xuống, nghiêm túc nhìn mặt hắn, tiếng ngáy của hắn mới đột ngột dừng lại.

Giống như một dạng cảm ứng nào đó làm hắn giật mình.

Vài giây sau khi tiếng ngáy dừng lại, hắn bất thình lình bật người dậy, thuận tay rút cây súng lục giấu dưới gối ra.

Ngón tay cái gẩy một phát, chốt an toàn được mở ra, hắn hung dữ chỉ súng vào mặt Hứa Kinh, hét: “Mày là...”

Đối diện với họng súng đen ngòm đã mở chốt an toàn, Hứa Kinh chợt dí trán tới gần...

Anh ta nhìn chòng chọc vào tướng quân, nghiêm giọng: “Ông có tội.”

Người ngoài không thể nào hiểu được tâm trạng của tướng quân. Vốn dĩ, hắn uống rượu xong, tụ tập nói chuyện tán phét với phụ nữ trong điểm tập trung, vừa đá người phụ nữ ấy đi thì lăn ra ngủ. Không ngờ, bỗng nhiên hắn lại bị đánh thức bởi một sự rung động khó hiểu.

Vừa mở mắt ra, hắn đã thấy ngay hai bóng đen đứng trước giường mình, một trong hai người còn dí sát lại gần nhìn hắn.

Cảm giác run rẩy khó tả xộc thẳng lên não, hắn bất giác với khẩu súng để tăng thêm đôi chút cảm giác an toàn cho bản thân.

Nhưng không ngờ đối phương thấy súng của hắn lại dí thẳng trán tới.

Người này nhìn hắn bằng đôi mắt u ám, tuyên bố rằng hắn có tội.

“Tao có mẹ mày...”

Đủ các cảm xúc từ sợ hãi tới kinh ngạc khiến máu nóng dồn lên não tướng quân, hắn há miệng muốn mắng to, muốn nổ súng.

Nhưng hắn chỉ mới hô được vài chữ thì ngón tay đặt ở cò súng mới bất giác muốn bóp cò thôi đã cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, hắn bỗng thấy cực kỳ chột dạ, lòng dũng cảm bỗng chốc không còn sót lại chút gì.

Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt đó, bỗng nhiên những cảnh tượng trong quá khứ xuất hiện, ngập tràn trong tim hắn.

Hắn không mắng nổi, cũng không bóp cò nổi, thậm chí còn chột dạ đến độ không dám nói lớn tiếng.

Đúng lúc này, Hứa Kinh từ từ đứng dậy.

Anh ta lạnh lùng nhìn “tướng quân” một cái, sau đó lấy ra một xấp tài liệu cất ở lớp dưới của vali xách tay.

Anh ta từ từ mở ra, cúi đầu nhìn lướt qua, nghiêm túc đọc: “Trần Chí, bốn mươi hai tuổi, quê quán ở thành vệ tinh số năm thành phố Bắc Thủy, con trai thứ của bộ trưởng bộ giao thông vận tải, do phạm tội, được cha che chở trốn khỏi thành phố Bắc Thủy, từng đến Xuyên Tây, Hắc Chiểu, Thanh Cảng, cuối cùng dừng chân ở điểm tập trung núi Tiểu Dã bên ngoài thành phố Thanh Cảng, từng dùng các tên Trần Nhất Quan, Vương Côn, Triệu Cường, biệt danh tướng quân, hói trắng, chân vòng kiềng, vân vân...”

Đọc đến đây, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía tướng quân: “Người này có phải là ông không?”

Sắc mặt của tướng quân núi Tiểu Dã lúc này hết sức kỳ lạ.

Vừa giống đang mộng du lại vừa giống đang tỉnh táo, biểu cảm đấu tranh tư tưởng thoáng xuất hiện trên mặt hắn, cơ bắp không ngừng giãy giụa.

Dường như nội tâm hắn rất kháng cự, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật nhẹ đầu.

“Phải.”

Hắn trả lời bằng giọng nói đờ đẫn.

Hứa Kinh nghe vậy, khẽ gật đầu, tiếp tục nói: “Mười năm trước, ở thành phố Bắc Thủy, ông bị công ty vận tải thương mại Vĩnh Thành từ chối vận chuyển trộm Hắc thảo nên nảy sinh ý định trả thù, đêm khuya xông vào nhà giám đốc Triệu Trường Thanh của công ty vận tải thương mại Vĩnh Thành, giết sạch mười một người trong nhà bao gồm Triệu Trường Thanh, vợ, cha vợ, em trai, em dâu, em họ ngoại, người giúp việc...”

“Sau đó thấy con gái của Triệu Trường Thanh xinh đẹp nên nảy ra ý định xấu xa, cưỡng bức cô bé rồi bắt cóc mang đi...”

“Ba ngày sau, do chuyện trở nên ầm ĩ, ông không còn ở lại đó được nữa nên được gia đình trợ giúp trốn khỏi thành phố Bắc Thủy, có phải vậy không?”

Nghe Hứa Kinh đều đều đọc những chuyện này lên, ngay cả Lục Tân cũng thoáng thấy kinh hãi trong lòng.

Con ngươi của anh ta thu nhỏ lại, nhìn về phía vị tướng quân núi Tiểu Dã kia.

Biểu cảm của hắn vẫn đờ đẫn như trước, lông mày liên tục run run, nhưng sau một hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn gật đầu: “Phải.”

“Rất tốt.”

Hứa Kinh nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ông có tội.”

Còn chưa nói dứt lời, anh ta bỗng vươn một tay về phía chiếc va-li xách tay, lấy ra một con dao găm dài màu bạc.

Sau đó anh ta không hề chớp mắt, đâm thẳng con dao găm vào giữa trán tướng quân núi Tiểu Dã.

“Xọc” một tiếng, con dao găm sắc bén xuyên thủng đầu của đối phương, lòi ra một đoạn ở phía sau đầu.

“Anh...”

Lục Tân cũng hơi lấy làm kinh hãi, khẽ động đậy chân.

“Vẫn chưa kết thúc đâu...”

Hứa Kinh bỗng nhiên mở miệng, không rõ là để nhắc nhở Lục Tân hay là nói với tướng quân núi Tiểu Dã.

Điều lạ lùng hơn nữa là Lục Tân phát hiện ra tướng quân núi Tiểu Dã bị đâm xuyên đầu nhưng vẫn chưa chết.

Máu tươi chảy xuôi theo chuôi dao, đằng sau đầu bắn ra lấm tấm chất màu trắng.

Nhưng hắn vẫn ngồi thẳng tắp, mặt hiện rõ biểu cảm sợ hãi và đau đớn, bắp thịt toàn thân co giật.

Song, hắn mím chặt môi, không hề thốt lên tiếng nào, mặc cho máu tươi chảy xuống.

Mắt bị ép mở to nhìn Hứa Kinh cầm xấp tài liệu trên tay.

“Người này có thể cảm nhận được đau đớn...”

“Hắn bị một vết thương trí mạng, về lý mà nói thì đáng ra đã chết ngay rồi, tối thiểu nhất cũng sẽ bị hôn mê...”

“Nhưng không, sức sống của hắn bị khóa lại nên hắn buộc phải cứ thế tỉnh táo nếm trải đau đớn...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận